SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 5 - Trang 256

Lawrence nhìn Holo, không thể giấu nổi sự hoang mang trong đáy

mắt, và cô vẫn áp mặt vào tay anh, mỉm cười khổ sở.

"Đần thối ạ. Anh thực sự không hiểu sao?"

Cô không trêu ghẹo cũng chẳng nổi giận. Holo nhìn anh như nhìn một

đứa trẻ chậm tiêu đang rối trí, sự mệt mỏi trong cô nhuốm màu thương hại.

Sau khi ngẩng mặt lên, cô gỡ tay anh ra khỏi vai mình và đặt xuống,

rồi nhẹ nhàng ôm anh lần nữa.

"Cuộc hành trình này quá đỗi tuyệt vời. Tôi có thể cười, có thể khóc,

và một con sói già bình tĩnh như tôi thậm chí còn hét lên như một con non
trong lúc cự cãi. Đó là quãng thời gian thực sự, thực sự rất tươi sáng với
tôi, một kẻ đã cô độc quá lâu. Thành thật mà nói, tôi cũng từng ước mong
những ngày tháng ấy kéo dài mãi mãi."

"Nếu thế..."

Lawrence bắt đầu lên tiếng, nhưng câu từ mắc kẹt nơi cổ họng anh.

Anh không thể tiếp tục cất lời.

Sau tất cả, Holo không phải là con người. Tuổi thọ của cả hai quá khác

biệt.

"Anh rất nhanh trí, nhưng thực sự thiếu kinh nghiệm. Vì anh là một

thương nhân siêng năng kiếm tiền nên tôi tưởng anh sẽ sớm hiểu ra,
nhưng... tôi không nói điều này vì tôi hoàn toàn không muốn ở bên anh đến
khoảnh khắc cuối cùng. Chuyện như vậy... tôi đã quá quen rồi."

Holo nói liền mạch, như một cơn gió mùa đông thổi qua vùng bình

nguyên bao trùm một màu nâu lạnh lẽo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.