SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 189

có một thân hình con người đang lớn trong cái thân xác bé nhỏ, như có một bộ não
người đang hoạt động trong bộ não tí tẹo của lợn con.

- Đau đớn quá! Thả tao ra, để cho tao lớn! Để cho tao xé toang cái thân xác xấu xí,

bé nhỏ này và biến thành một Tây Môn Náo đường đường chính nhân quân tử…
Nhưng rõ ràng là không thể. Mặc dù tôi ra sức quẫy đạp song vẫn bị Hoàng Hỗ Trợ
núm lấy, sờ sờ đôi tai tôi và nói:

- Kim Long! Hình như con lợn này bị điên thì phải?
- Cho chết mẹ nó đi! Con lợn nái này chẳng lấy đâu ra đầu vú để cho mười sáu con

cùng bú, chết đi vài con chẳng sao! Giọng Kim Long sao mà nhẫn tâm, ác độc.

- Không, không thể để chết con nào!
Hỗ Trợ đặt tôi xuống đất, dùng một dải lụa mềm bọc tôi lại. Động tác cô ấy thật

mềm mại khiến tôi cảm thấy dễ chịu, không kềm lòng được kêu lên mấy tiếng khe khẽ.
A! đó là tiếng kêu của loài lợn đáng ghét.

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài chuồng:
- Sinh chưa? Được mấy con?
Đó là Hồng Thái Nhạc! Tôi tuyệt vọng nhắm nghiền mắt, không những nghe được

giọng lão, mà còn cách hỏi, tôi biết lão đã được phục chức. Diêm Vương ơi là Diêm
vương! Ông điêu ngoa quá! Ông quyết định cho tôi đầu thai ở nước khác làm công tử
nhà quyền quý, sao lại có chuyện tôi sinh ra trong chuồng lợn làng Tây Môn? Một trăm
phần trăm là ông lừa tôi, đồ vô liêm sỉ, đồ ngụy tặc, đồ gian trá! Tôi dùng hết sức lực
giãy một cái, vuột khỏi tay Hoàng Hỗ Trợ rơi xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn, tôi
hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm gọn lỏn trong một chiếc lá khoai môn to tướng, phía

trên là một cành hạnh sum suê che ánh nắng, chung quanh lăn lóc mấy cái lọ thuốc thủy
tinh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Họ vừa cứu tôi! Họ không cho tôi chết! Trong tâm
trí tôi đột nhiên một bóng dáng thân yêu hiện ra. Chích thuốc cứu tôi nhất định là nó,
con gái tôi, Tây Môn Bảo Phượng. Nó vốn học thuốc cứu người nhưng lại thường trị
bệnh cho gia súc. Nó đang mặc chiếc áo cộc tay màu lam, sắc mặt trắng xanh, đôi mắt
đượm buồn như chất chứa nhiều tâm sự khó nói. À, đó là vẻ mặt quen thuộc của nó mà.
Đưa tay sờ tai tôi, Bảo Phượng nói với mọi người:

- Không có việc gì cả đâu, đem vào chuồng cho nó bú tí!
Ngay lúc ấy, Hồng Thái Nhạc lao tới. Lão dùng bàn tay thô ráp vuốt vuốt cái bộ

lông trơn mượt của tôi rồi nói:

- Bảo Phượng! Đừng vì cứu được con lợn này mà diệu võ giương oai nhé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.