SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 196

khí tự do không bị quấy rầy, nhắm mắt lại mà tưởng tượng tình hình ở chuồng bên. Liếc
xéo mắt về phía con lợn mẹ, tôi biết trong lòng nó đau khổ nhưng vẻ mặt lại bình thản.
Dù sao nó cũng là một con lợn chính hiệu, làm sao có thể biểu hiện được nỗi đau như
con người. Xem kìa, vừa mất cả một đàn con mà nó vẫn đứng đó, vục mõm vào máng
ăn ngon lành.

Mùi chua chua của thức ăn thoảng đến. Hỗ Trợ xách một thùng thức ăn hiện ra ở

cửa chuồng. Nó khoác chéo vai một cái dải lụa màu trắng, trên đó thêu mấy chữ “Trại
nuôi lợn Hạnh Viên làng Tây Môn” màu đỏ. Nó còn đeo cả một cái tạp dề màu trắng,
một cái mũ mềm màu trắng, trông dáng vẻ rất giống mấy tay đầu bếp trong một cửa
hiệu ăn sang trọng. Dùng một cái muỗng bằng sắt, nó múc thức ăn đổ vào trong máng.
Con lợn nái ngẩng đầu kêu eng éc, chân trước đạp cả vào trong máng, thức ăn ngập đến
tận mắt.

Thức ăn vương trên mặt nó trông giống như phân người vàng khô, mùi chua loét,

thiu thiu khiến tôi lộn mửa. Đây là loại thức ăn cao cấp mà hai kẻ có tri thức nhất làng
Tây Môn là Lam Kim Long và Hoàng Hỗ Trợ khổ công chế biến mà thành. Đó là một
hợp chất giữa nước đái trâu và rất nhiều thực vật khác như bột ngô và một vài thứ rau
nấu chín nhừ. Kim Long xách thùng lên, đổ ụp tất cả vào máng. Con lợn nái ăn một
cách miễn cưỡng.

- Chỉ có thứ thức ăn này thôi à? Hồng Thái Nhạc hỏi.
- Trước đây hai ngày có cho thêm hai muỗng bột đậu, nhưng bắt đầu từ hôm nay

Kim Long bảo không cho ăn bột đậu nữa. Hỗ Trợ trả lời.

Lão Hồng bước vào chuồng, quan sát con lợn nái rồi bảo:
- Để đảm bảo sức khỏe và sự phát dục của con lợn giống, phải cho con lợn nái này

ăn uống thật đầy đủ!

- Thức ăn trong kho của đội sản xuất đã sắp hết rồi. Hoàng Đồng nói.
- Còn một kho gạo cơ mà! Lão Hồng hỏi như quát.
- Đó là kho gạo dự trữ chiến tranh. Muốn dùng kho gạo này phải được sự phê chuẩn

của ủy ban công xã.

- Chúng ta đang nuôi lợn dự trữ cho chiến tranh đấy, ông biết không? Nếu chiến

tranh nổ ra, giải phóng quân không có thịt ăn, làm sao thắng lợi?

Nhìn thấy vẻ do dự của Hoàng Đồng, lão Hồng ra lệnh một cách dứt khoát:
- Mở kho mau! Có việc gì tôi chịu trách nhiệm. Chiều nay tôi sẽ lên công xã trình

báo và xin chỉ thị. Nuôi lợn là nhiệm vụ chính trị quan trọng nhất, cấp trên cũng chẳng
dám ngăn cản đâu. Việc quan trọng nhất là… Bỗng nhiên lão ta hạ thấp giọng có vẻ bí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.