SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 199

vùng vẫy và kêu thét lên, nước mắt chảy ra từ đôi mắt hình tam giác. Nó lê lết cái thân
hình tàn phế để trốn chạy tôi, van nài tôi:

- Con trai tốt của mẹ! Tha cho mẹ đi nào. Con đã ăn sạch hết cốt tủy của mẹ rồi, lẽ

nào con không nhìn thấy tình cảnh thê thảm của mẹ hay sao? Con đã lớn rồi, hoàn toàn
có thể tự ăn thức ăn được rồi mà…

Nhưng tôi chẳng quan tâm đến lời van nài của nó, chỉ cần một cái hích mũi của tôi

là nó đã ngã lăn ra. Tôi vồ lấy hai đầu vú cùng một lúc ngoạm vào mồm. Trong khi con
lợn nái kêu la thê thảm, tôi dần dần cảm thấy cái hương vị thơm ngon ngày nào đã
không còn nữa mà thay vào đó là một chất nhờn nhờn vừa tanh vừa mặn. A! Không
phải sữa mà là thuốc độc! Tôi tức giận húc mạnh một cú, con lợn nái lăn đi mấy vòng,
kêu lên thảm thiết. Vì đau quá, nó hóa điên, chửi tôi:

- Con lợn mười sáu kia! Mày là đồ súc sinh tán tận lương tâm, là đồ ác quỷ. Bố mày

không phải là lợn mà là một con chó sói…

Vì con lợn nái bị liệt hai chân sau, bà Bạch đã bị lão Hồng quở trách rất nặng lời. Bà

ấy nuốt nước mắt, biện bạch:

- Bí thư Hồng! Không phải là tôi không hết lòng mà vì con lợn nhỏ này quá sức lợi

hại. Ông chưa từng thấy cách nó bú phải không? Chẳng khác nào hùm sói đâu. Đừng
nói là lợn nái mà trâu nái cũng bị nó rút hết xương tuỷ đi đấy!

Tựa người vào tường, lão Hồng cúi khom nhìn vào trong chuồng. Máu trong người

tôi sôi sùng sục, hai chân trước dựng lên, người tôi thẳng đứng. Tôi cũng thực sự không
ngờ là mình có thể đứng được trên hai chân sau. Những con lợn ở các đoàn xiếc được
tập luyện kỳ công mới có thể hoàn thành được động tác này, còn tôi thì tự nhiên mà làm
được. Tôi hạ hai chân trước vịn vào tường, đầu tôi sắp đụng vào bụng của lão Hồng
khiến lão giật mình hoảng hốt, lùi về sau mấy bước. Liếc nhìn quanh không có ai, lão
nói nhỏ với bà Bạch:

- Tôi trách oan bà rồi! Ngay lập tức tôi sẽ cho người đến, đem con lợn quái đản này

nhốt nuôi riêng.

- Tôi đã đề nghị với phó chủ nhiệm Hoàng Đồng lâu rồi, nhưng ông ấy bảo để ông

về quyết định…

- Đồ ngốc nghếch! Lão Hồng tức giận chửi: Có một việc cỏn con mà chẳng làm

được.

- Mọi người đều kính sợ ông mà! Bà Bạch ngước nhìn lão rất nhanh rồi cúi đầu, lí

nhí: Ông là nhà cách mạng lão thành, chính nhân quân tử, xử việc nghiêm minh…

- Được rồi! Từ nay bà đừng nói những lời này nữa nhé! Lão ta xua tay, nhìn gương

mặt đang đỏ ửng của bà Bạch, nói tiếp: Bà vẫn còn ở trong cái lều trông coi cái phần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.