SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 233

người nhìn ngực và có cả người nhìn vào cặp mông nở nang của cô ta. Người nhìn rất
chăm chú vào cặp mông là Trình Chính Nam, bí thư thứ nhất của công xã Ngân Hà.
Mười năm sau, trải qua bao nhiêu gian truân, Kim Mỹ Lệ trở thành vợ bí thư Ủy ban
Hành chính pháp luật huyện Trình Chính Nam. Hai người lệch nhau hai mươi sáu tuổi
nên cũng không ít người dị nghị, dèm pha.

Cô Kim đọc lời giới thiệu xong thì tránh sang một bên khán đài. Ở đó có một chiếc

phong cầm đặt trên ghế. Lớp mạ bóng loáng của chiếc đàn sáng rực dưới ánh nắng mặt
trời. Mã Lương Tài đang đứng cạnh đàn, trên tay cầm ống sáo trúc, nét mặt tỏ ra căng
thẳng. Cô Kim ôm chiếc đàn lên, tiếng phong cầm thánh thót, rộn ràng hòa cùng tiếng
sáo cao vút của Mã Lương Tài. Đó là khúc nhạc dạo đầu, tiếp theo sau là một bầy lợn
mập mạp ủn ỉn trên những đôi chân ngắn ngủn, con nào cũng đeo trên lưng một mảnh
vải đỏ có thêu chữ “Trung” bằng chỉ vàng lần lượt diễu qua sân khấu. Bọn lợn này đều
là lợn đực, còn nhỏ nên chẳng biết lễ phép gì cả, cứ nghênh ngang đi lại, mồm kêu điếc
tai. Định thần nhìn kỹ, tôi mới nhận ra đó là học sinh tiểu học hóa trang. Tiếp theo sau
là tiết mục biểu diễn của cô lợn con có tên là Hồng Hồng. Hồng Hồng đi giày màu
hồng hùng dũng bước lên khán đài. Mẹ của nó là người Thanh Đảo có máu văn nghệ và
máu văn nghệ này đã di truyền lại cho con, học gì biết nấy, diễn gì giống nấy. Hồng
Hồng bước lên khán đài, nay lập tức tiếng vỗ tay nổi lên vang trời, khác với bầy lợn kia
chỉ được nhận những tràng cười rộ. Nhìn thấy những con lợn con này, tâm trí tôi vô
cùng phấn khởi. Từ xưa đến nay, trong lịch sử chưa từng có việc lợn leo lên sân khấu
con người, đây là một sự thay đổi lớn về quan niệm, là vinh quang và tự hào của loài
lợn chúng tôi. Do vậy mà tôi đưa chân trước lên, hướng về cô giáo Kim - người đạo
diễn của vở diễn này vái chào một cách kính trọng theo nghi lễ cách mạng. Tôi cũng
vái chào Mã Lương Tài vì tiếng sáo tuyệt vời của anh ta. Tôi cũng vái chào mẹ của
Hồng Hồng vì cô ta hạ mình kết hôn cùng một nông dân, sinh ra một đứa con kế thừa
một cách xứng đáng tài năng nghệ thuật của mẹ. Cô ta đang đứng sau khán đài vừa
nhắc vừa xướng những lời ca của lợn cũng là một điều đáng kính nể. Cô ta hát bằng
một giọng nam cao, rất hùng hồn. Thằng tiểu tử Mạc Ngôn chẳng hiểu âm luật gì cả,
sau này trong tiểu thuyết của mình, nó cho rằng lời ca của cô này là giọng nữ trầm làm
cho nhiều người hiểu âm luật chê cười không ngớt. Lời ca vang lên:

Chúng tôi là những chú lợn con,
Từ Cao Mật đến Thiên An Môn ...
Ngày nay nhìn lại, ca từ như thế là chưa hay, chưa sâu sắc, nhưng thời ấy được xem

là tuyệt vời. Tiết mục này của làng Tây Môn đã được công diễn trước hội diễn văn nghệ
huyện và giành được giải thưởng cao nhất; các diễn viên đóng vai lợn đã được tiếp kiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.