SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 274

còn trăng là của chúng ta! Nhắm mắt lại tôi cũng có thể tìm ra mảnh đất dài và hẹp bị
bao quanh bởi ruộng của công xã. Một mẫu sáu sào đất này như một ốc đảo vĩnh viễn
không chìm giữa biển khơi mênh mông. Mặt Xanh là nhân vật phản diện điển hình
của toàn huyện, trở thành lừa và trâu của ông ấy là thời kỳ vinh quang nhất của tôi,
vinh quang một cách phản động. Ông ta thường nói với tôi: Chỉ khi nào đất là của
chúng ta, chúng ta mới trở thành ông chủ chân chính của đất.

Trên đường đi tìm Mặt Xanh, tôi tạt qua chỗ ở của mình. Hành tung của tôi rất thận

trọng và bí mật, có thể nói là vô thanh vô hình. Điêu Tiểu Tam đang rên rỉ, chứng tỏ vết
thương của nó chẳng nhẹ chút nào. Hai tay dân quân đang ngồi hút thuốc dưới gốc cây
hạnh. Dưói bóng rừng hạnh, tôi chạy qua chạy lại, cảm thấy thân hình nhẹ như chim
yến. Chỉ cần vài chục cú nhảy là tôi đã rời khỏi khu vực Hạnh Viên. Một dòng nước
trong vắt, rộng chừng năm mét chắn ngang trước mặt tôi. Mặt nước phẳng như gương,
mặt trăng dưới đáy nước chăm chú nhìn tôi. Cho dù từ khi trở thành lợn đến nay tôi
chưa hề xuống nước nhưng từ bản năng, tôi biết mình có thể bơi được. Để khỏi làm
kinh động mặt trăng, tôi quyết định nhảy qua con mương. Tôi chọn một chỗ giậm nhảy
tốt nhất bên bờ mương rồi thối lui khoảng mười thước, hít hơi thật sâu để cho không
khí đầy ắp buồng phổi, tôi lao tới. Hai chân trước của tôi đạp trên nền đất cứng, hai
chân sau bật thật mạnh, toàn thân tôi lao vào không gian như một mũi tên. Gió mát trên
mương ve vuốt da bụng, mặt trăng dưới mương nheo mắt nhìn theo. Tôi rơi một cách
gọn gàng phía bên kia mương, chân sau giậm lên mép bờ, bùn đất nhão nhoét khiến tôi
cảm thấy không thỏa mãn. Tôi men theo con đường đất rộng rãi chạy theo hướng bắc -
nam, hai bên đường những cành liễu buông rũ tuyệt đẹp dưới trăng. Tôi tiếp tục ngoặt
theo con đường nhỏ đi về phía đông. Hoa quỳ đỏ rực cả con đường. Vọt qua một con
đường nữa, tôi tiếp tục chạy đến một con sông lớn, men theo bờ đê chạy thẳng về phía
đông. Tôi vượt qua không biết bao nhiêu là thửa ruộng trồng lúa mạch, cao lương, nếp,
ngô... và thửa ruộng của ông chủ cũ đã hiện ra trước mắt. Trên ruộng trồng toàn tiểu
mạch, loại lương thực bị công xã nhân dân cho là thứ cấp, đã bị bỏ. Mặt Xanh không
cần phân bón, không dùng thuốc trừ sâu, thuốc diệt cỏ, không dùng những sản phẩm
độc hại của xã hội công nghiệp, hóa chất hiện đại. Đúng là một nông dân bảo thủ điển
hình. Thế kỷ hai mươi mốt nhìn lại mới hay rằng, đó là thứ lương thực sạch đúng nghĩa
nhất. Bên ruộng công xã, người ta dùng bao nhiêu là thứ thuốc độc, xua đuổi hằng hà sa
số những loại sâu bệnh về phía ruộng của Mặt Xanh.

Cuối cùng thì tôi đã trông thấy ông ấy. Ông bạn già, lâu quá không gặp, vẫn tốt đấy

chứ? Trăng ơi! Hạ thấp xuống một tí để cho thêm ánh sáng, cho tôi nhìn rõ khuôn mặt
ông ấy! Dường như trăng đã nghe lời cầu xin của tôi, giảm độ cao. Tôi dừng lại thở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.