SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 335

khoác cho một khẩu hiệu rất oai phong là “diệt quỷ lợn vì dân trừ hại” nhưng kỳ thực là
để nhằm thỏa mãn khẩu vị của những kẻ quyền quý, lắm tiền.

Mọi chuyện diễn ra như một màn kịch. Buổi sáng ngày Quốc khánh, nắng vàng rực

rỡ, trời cao khí trong, mùi hoa cúc hòa với mùi dầu tùng thơm lừng bãi bồi, lấn át mùi
xác thối của chồn cáo. Một thời gian dài sống yên ổn khiến chúng tôi trở nên lười nhác,
chỉ biết ăn rồi ngủ dưới những lùm cây mát rượi. Có đứa thơ thẩn trên bờ đê xem
phong cảnh, có đứa đi tìm bạn tình... Trước mặt tôi có một cặp đang âu yếm nhau, con
đực kết hoa cúc dại thành một vòng tròn quàng vào cổ bạn tình, con cái vẫy đuôi, nép
mình vào nó. Ôi! Cuộc sống sao mà đáng yêu!

Trong cái ngày đẹp trời ấy, mười mấy chiếc thuyền ầm ầm kéo đến, cờ xí rợp trời.

Trên chiếc thuyền đi đầu còn có cả một chiếc trống to tướng đánh thùng thùng đinh tai
nhức óc. Ban đầu chúng tôi không hề nghĩ đấy lại là màn dạo đầu cho một trận huyết
chiến mà cứ ngỡ đấy là thanh niên của một cơ quan hay nhà máy nào đó tổ chức đi chơi
dã ngoại. Tôi và Điêu Tiểu Tam đứng trên một gò cát cao chăm chú nhìn đoàn người
đang bước xuống thuyền và í ới gọi nhau tập hợp đội ngũ. Tôi nói nhỏ vào tai Điêu
Tiểu Tam những điều tôi trông thấy:

- Khoảng gần một trăm người, trông như đi du lịch, lại còn có cả người thổi kèn

đồng nữa đấy! Họ đang tụ tập trên bãi cát như chuẩn bị mít tinh. Họ đã tập hợp xong
đội hình.

Đôi tai Điêu Tiểu Tam vểnh lên nghe ngóng:
- Tôi nghe họ bảo: Giăng lưới lên, nếu không cần thiết thì đừng nổ súng. Dồn chúng

xuống phía bờ sông, tốt nhất là nên bắt sống.

- Thế nào? Họ có súng à? Tôi hỏi giật giọng.
Điêu Tiểu Tam buông một tiếng thở dài rồi ngửa cổ hú lên một tràng dài. A! Thằng

này đã học được tiếng hú của còi phòng không! Cây cối xao động, cỏ lau xì xào. Rồi cơ
man nào là lợn, có đực có cái, có già có trẻ từ trong rừng tùng xông ra, tề tựu chung
quanh chúng tôi. Chồn cáo, thỏ rừng không biết chuyện gì, hoảng kinh bỏ chạy tán
loạn, có con vùi đầu trong ổ, song cũng có con lì lợm leo lên cây để quan sát.

Phải có đến hai trăm con lợn giống hệt nhau với bộ áo giáp vàng xỉn bọc kín người.

Có con tỏ vẻ lo lắng, có con tỏ ra hưng phấn đang đi đi lại lại nhe nanh, múa vuốt. Tôi
nói:

- Các bạn! Chiến tranh giữa người và lợn đã bùng nổ. Trong tay họ có súng. Chúng

ta sẽ đánh du kích, chủ yếu là ẩn nấp, đừng để họ phát hiện. Cứ nhằm sau lưng họ mà
đánh, tránh đừng để họ lùa chúng ta về mép nước.

Một đứa nhảy dựng lên, hét lớn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.