SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 407

với tôi. Vùng đất phía đông làng Tây Môn trồng toàn đào, có lẽ một tháng trước đây là
một biển hoa đào, bây giờ lá đào đã vàng, trên cành đã có lơ thơ quả. Mảnh đất một
mẫu sáu sào của Mặt Xanh vẫn cứ thế, đang trồng một loại lương thực truyền thống, đó
là loại lúa chịu hạn cho ra loại gạo đặc sản của vùng Đông Bắc Cao Mật. Bên cạnh
phần mộ, thực ra là một nấm đất nhô cao lên khỏi mặt ruộng của chó mẹ, tôi nhìn thấy
ba nấm đất khác cao hơn, được dọn dẹp sạch sẽ hơn. Anh cả tôi chỉ nấm đất sát bên
cạnh, nói là nơi chôn con lợn độc ác nhưng lại chết vì cứu người, tiểu chủ của tôi cùng
mười mấy đứa bé khác đều do con lợn này cứu sống khi chơi ngoài sông lúc băng vỡ.
Còn hai nấm đất kia, một cái là mộ của con lừa, một cái là mộ của con trâu. Nghe đâu
dưới mộ con lừa cũng chẳng còn gì, hình như chỉ còn cái chân giả, còn mộ con trâu
cũng chỉ có một đoạn dây thừng. Đó là chuyện lâu lắm rồi, anh cả tôi cũng không thể
biết tường tận.

Ở cuối thửa ruộng, về phía đông có một phần mộ rất to đẹp hình chiếc bánh bao

được xây bằng đá trắng. Trước mộ có một tấm bia bằng đá cẩm thạch, trên bia có hàng
chữ viết theo lối chữ lệ: “Tiên khảo Tây Môn công Náo cập phu nhân Bạch thị chi mộ”.
Tôi run rẩy và nước mắt người trào ra từ đôi mắt chó của tôi. Anh cả chụp lấy tôi hỏi:

- Sao em lại có vẻ thương tâm đến vậy?
Tôi lắc đầu, quệt nước mắt:
- Không sao cả, tự nhiên em nhớ đến một đứa bạn.
Anh cả nói:
- Năm thứ hai sau khi giữ chức bí thư, Tây Môn Kim Long đã lập mộ này cho bố đẻ

của ông ấy. Thực ra dưới mộ chỉ có hài cốt bà Bạch và bài vị của Tây Môn Náo, còn thi
thể của ông ta thật đáng thương là đã bị tổ tiên đói khát của chúng ta ăn sạch cả thịt lẫn
xương.

Tôi đi quanh ngôi mộ ba vòng, sau đó đưa chân sau lên, đái một bãi rõ to lên tấm

bia. Hai anh tôi giật mình kinh sợ, la lớn:

- Chó bốn! Em gan đầy mình rồi đó. Tây Môn Kim Long mà biết thì ông ấy không

bắn em vỡ sọ mới là chuyện lạ!

- Thế để cho ông ấy cứ bắn em, chỉ mong sao khi em chết, ông ấy cũng đem thi thể

em chôn ở mảnh ruộng này! Tôi cười đau khổ, nói.

Hai anh tôi nhìn nhau rồi nói:
- Chó bốn! Chúng ta về đi! Mảnh đất này quá nhiều oan hồn, tà khí rất nặng, nếu

trúng phải e rằng còn đáng sợ hơn trúng gió đấy.

Từ lúc ấy tôi đã biết cuối cùng thân xác của mình sẽ được nằm ở nơi nào sau khi

chết. Tuy tôi sống ở phố huyện, nhưng sau khi chết nhất định tôi sẽ được chôn ở mảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.