SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 405

- Nhà chó hai đang có tang. Em có nhớ người tên là Mã Lương Tài không? Đúng

rồi! Đó là chồng của bà chủ chó hai. Ông ấy là người tốt, thổi sáo, chơi đàn, viết chữ,
vẽ đều giỏi. Đang làm hiệu trưởng trường tiểu học được mọi người tôn kính, thầy giáo
ai mà chả tôn kính. Đùng một cái, ông ấy từ chức, sang làm trợ lý cho ông Kim Long.
Không biết có vị lãnh đạo nào trên phòng giáo dục huyện phê bình mấy câu, về nhà
buồn bỏ ăn mấy ngày, uống mấy chén rượu, đứng dậy đi đái. Vừa đứng lên là gục ngay
xuống, thế là chết. Ôi! Kiếp sống bao nhiêu, sống chết vô chừng! Loài chó chúng ta rồi
cũng thế thôi. Thế nào? Họ chưa cho ông bà chủ em biết điều này à?

- Ông chủ em lâu nay mê mệt một người đàn bà, anh đoán thử là ai? Không biết à?

Là em gái của bà chủ chó ba đấy. Ông ấy về nhà nói với bà kia - tôi quay đuôi chỉ về
phía cây hạnh, ở đó Hỗ Trợ và Hợp Tác đang nói với nhau chuyện gì - chỉ một lời ngắn
ngủi: Ly hôn. Bà ấy suýt điên, mới bình tĩnh lại mấy ngày nay thôi. Anh xem dáng vẻ
của bà ta hôm nay, quay về đây là chặt đứt con đường hồi hương của Lam Giải Phóng
rồi đấy!

- Ái chà! Quả là nhà nào cũng có chuyện buồn. Chúng ta là chó, chỉ biết nghe lời

chủ, phục vụ chủ. Những chuyện phiền phức ấy chẳng liên quan gì đến chúng ta. Em
chờ nhé, anh chạy đi gọi chó hai để anh em ta gặp mặt.

- Việc gì anh phải chạy đi tìm. Chúng ta vốn có khả năng truyền tín hiệu mà!
Tôi ngửa cổ định kêu mấy tiếng thì đã nghe anh cả nói:
- Khỏi cần! Đến rồi kìa!
Chó hai và Bảo Phượng đã xuất hiện ngoài cổng, lại còn có một đứa con trai cao

gầy đi sau. Mùi của Cải Cách thuở bé thoang thoảng. A! Cậu ta đã lớn, cao quá! Người
ta thường nói mắt chó nhìn con người thường thấp. Phì, nói bậy! Trong mắt chúng tôi,
cao tất nhiên là cao, thấp tất nhiên là thấp! Anh cả cao giọng gọi:

- Lão nhị, xem có ai đây này!
- Anh hai! Tôi gọi lớn, chạy ra nghênh đón. Chó hai có lẽ kế thừa giống của chó bố

một cách tích cực nhất, lông đen tuyền, khuôn mặt có giống tôi chút ít nhưng vóc dáng
nhỏ hơn nhiều. Ba chúng tôi chồm lên nhau, vật nhau, cắn yêu nhau.

- Chó ba thế nào? Anh cả hỏi.
- Chó ba rất tốt, đẻ ba đứa con, chủ bán được rất nhiều tiền. Còn mẹ?
Cả hai tự nhiên im lặng, cúi đầu khóc.
- Mẹ không bệnh mà mất, chắc là chết già thôi! May mà thi thể cũng được chôn cất

chu đáo. Ông chủ Mặt Xanh tự tay chôn cất, bỏ vào trong một chiếc rương gỗ và chôn
ở mảnh ruộng quý giá của ông ấy. Ông ấy thật là người tốt!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.