SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 403

Giơ con dao lên ngắm nghía, cô ấy nói tiếp:
- Tao phải ngẩng cao đầu, tao phải cứng cáp lên. Tao phải mài cho mình sáng loáng

như con dao này! Cô ấy miết ngón tay lên lưỡi dao, ngay lập tức một vệt máu nhỏ rỉ ra,
cô ấy nói tiếp: Ngày mai chúng ta về quê, chó bốn cũng đi. Chúng ta dùng xe của ông
ấy. Mười mấy năm nay tao không màng đến công xa, một tí mảy may cũng không hề
lợi dụng để giữ thanh danh cho ông ấy. Uy tín mà ông ấy có do tao góp công một nửa.
Chó bốn à, ở hiền thì bị người khinh, ngựa ngoan thì bị người cưỡi. Tao không chịu
được nữa. Tao cũng sẽ làm như vợ con các ông quan khác, tao muốn cho mọi người
biết tao là vợ của phó huyện trưởng Lam Giải Phóng!

Chiếc xe lao qua chiếc cầu đá mới được trùng tu và tiến vào làng Tây Môn. Một

đám trẻ đứng trên cầu thay nhau nhảy xuống sông, tất cả đều trần truồng. Lúc này Khai
Phóng mới dừng chơi điện tử, nhìn ra ngoài, nét mặt đầy vẻ thèm muốn. Vợ ông quay
lại nói:

- Có thể Hoan Hoan ở trong đám ấy!
Tôi mơ hồ nhớ lại gương mặt nhỏ và dài của Tây Môn Hoan, tròn và mập của Mã

Cải Cách. Vợ ông quay sang dặn Khai Phóng:

- Khai Phóng à, về đến nhà phải ăn nói lễ phép đấy nhé, cần phải làm ông bà vui

lòng, anh chị kính nể nhé.

- Mẹ cứ đổ một ít mật ong vào miệng con là được thôi!
- Thằng này, đang trêu mẹ đấy à? Mấy hộp mật ong này, con tự tay biếu ông bà nhé,

coi như là quà của con.

- Con làm gì có tiền, có nói của con họ cũng chẳng tin.
Trong lúc hai mẹ con đấu khẩu, xe đã băng băng trên con đường chính của làng Tây

Môn. Trên tường của những căn nhà được xây dựng từ những năm tám mươi thẳng tắp,
chỉnh tề như doanh trại quân đội đều có ghi chữ “phá” bằng sơn trắng to tướng. Hai
chiếc xe đào đất đang vươn cánh tay dài ngoằn nằm cạnh đường chờ đợi. Thì ra việc
xây dựng một làng Tây Môn mới đã rục rịch bắt đầu.

Chiếc xe dừng trước cổng nhà Tây Môn, Tiểu Hồ nhấn còi. Ngay lập tức một đám

đông trong nhà ùa ra. Mùi vị của những người này không hề khác trước, nhưng mặt thì
đã rất khác. Mặt Mặt Xanh càng xanh, mặt Nghinh Xuân càng xám, mặt Hoàng Đồng
càng vàng, mặt Thu Hương càng trắng, mặt Hỗ Trợ càng hồng...

Vợ ông chẳng có gì vội vã, chờ Tiểu Hồ mở cửa rồi mới vén váy bước xuống xe,

nhưng có lẽ vì không quen với đôi giày cao gót nên loạng choạng suýt ngã.

- Ôi! Con gái của tôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.