SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 401

- Cô đã làm gì cô ấy?
- Tôi chẳng làm gì cả! Hợp Tác đá chân vào gốc cây. Bị làm kinh động, những con

nhặng bay vù lên. Đưa ngón tay đã được băng kín lên trước mặt, Hợp Tác nói: Đây là
máu của tôi. Tôi dùng máu của tôi viết dòng này để cô ấy xa rời anh.

Tôi trút được gánh nặng, sự mỏi mệt xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Tôi ngồi bệt xuống

đất, tay run run lục tìm gói thuốc lá. Khói thuốc lá như một con rắn nhỏ bò dần lên tận
não rồi từ đó lan tỏa khắp cơ thể khiến tôi cảm thấy tỉnh táo hơn...

- Tôi nói với cô ấy rằng... Hợp Tác vẫn không hề nhìn tôi, giọng không âm sắc: Chỉ

cần cô ấy rời xa anh, tôi chẳng thèm nói thêm một tiếng để cô ấy đi tìm tình yêu khác,
sinh con đẻ cái. Nếu cô ấy không rời bỏ anh, tôi... và cô ấy sẽ cùng chết một ngày.

Hợp Tác dừng lại, đưa ngón tay băng kín chìa ra trước mặt tôi, đôi mắt như một con

chó bị dồn vào góc tường, nhấn mạnh từng tiếng:

- Tôi sẽ dùng ngón tay này, đem tất cả những chuyện xấu xa của hai người viết lên

cánh cổng lớn của trụ sở ủy ban, huyện ủy, cổng trụ sở hội đồng nhân dân, lên rạp
phim, công viên, bệnh viện, trường học; viết lên mỗi gốc cây, mọi bức tường trong phố
huyện này, đến khi hết máu, tôi sẽ chết...

47

Cứu tàn cục, Hợp Tác về quê,
Tỏ anh hùng, quý tử ra oai.


Vợ ông mặc chiếc váy màu đỏ bầm dài phết gót được đính thêm không biết cơ man

nào là vòng tròn vải màu trắng khiến tôi liên tưởng là nếu vứt xuống sông, cô ấy sẽ biến
thành một con cá, đang ngồi ở ghế trước trên chiếc xe Santana của ông. Đầu cô ấy còn
cài một chiếc nơ, mặt đánh phấn rất trắng, trắng đến nỗi giống như chiếc mặt nạ đắp
bằng thạch cao, hoàn toàn đối lập với cái cổ và cánh tay để trần của cô ấy. Cô ấy còn
mang thêm chuỗi hạt và mấy cái nhẫn sang trọng lâu nay tôi chưa hề thấy cô ấy dùng
bao giờ. Một Hợp Tác sang trọng, quý phái khác thường đến nỗi Tiểu Hồ - lái xe của
ông - trợn tròn mắt, há hốc mồm ra mà nhìn, mặt cứ dài thượt ra, mãi đến khi vợ ông
đưa cho một điếu thuốc lá, lập bập châm lửa rít một hơi, mặt cậu ấy mới tròn trở lại.

Tôi và Khai Phóng ngồi phía sau, chung quanh chúng tôi là mười mấy chiếc hộp

xanh đỏ, trong đó nào rượu, trà, bánh kẹo và vải vóc. Đây là lần đầu tiên tôi trở về quê
kể từ ngày lên phố huyện trên chiếc xe Jeep của Kim Long. Lúc ấy tôi chỉ là một chú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.