SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 400

tạm gác chuyện bên ngoài sang một bên. Tôi không phải là một lãnh đạo tốt, tôi quan
tâm chuyện cá nhân hơn việc chung, thậm chí còn thấy vui vui vì chuyện ẩu đả vừa rồi,
thôi thì cứ để cho Bàng Kháng Mỹ lo liệu.

Tôi gọi điện về hiệu sách, không có ai tiếp máy. Tôi gọi về nhà, con tôi cầm máy.

Tôi bình tĩnh nói:

- Khai Phóng! Bố muốn nói chuyện với mẹ.
- Bố ơi! Bố và mẹ đã xảy ra chuyện gì?
- Không có gì đâu! Đưa máy cho mẹ đi!
- Mẹ đi vắng, chó không thể nghe điện thoại được. Mẹ không nấu cơm, chỉ để lại

mảnh giấy nhỏ.

- Trên đó viết gì thế?
- Con đọc bố nghe nhé! “Khai Phóng, tự làm cơm mà ăn. Nếu bố gọi điện, bảo bố ra

đại lộ Nhân dân, đến trước cửa hiệu tương ớt tìm mẹ”. Có việc gì thế hả bố?

Tôi không thể nói gì thêm với nó. Thông cảm nhé, con trai, tạm thời con chưa nên

hiểu chuyện này. Tôi buông ống nghe, nhìn mảnh xương trâu trên ghế salon, nhìn mọi
thứ, mơ hồ nghĩ là mình phải mang theo một thứ gì đó, nhưng quả thật là tôi chẳng biết
phải mang theo cái gì. Tôi chạy xuống cầu thang. Đám đông vẫn còn đang hỗn loạn,
tiếng ho, tiếng khạc nhổ, tiếng chửi, tiếng khóc... hỗn tạp. Có lẽ sự hỗn loạn ở đây sắp
chấm dứt để nhường cho một màn mới sẽ xuất hiện trên sân khấu. Tôi xì mũi, quẹt
ngang rồi chạy vòng ra phía sau trụ sở để thoát ra bằng cửa hậu, men theo con đường
nhỏ phía sau trụ sở chạy về hướng đông, vượt qua rạp chiếu phim, chạy theo ngõ Thợ
Da là đến đại lộ Nhân dân. Tất nhiên những người thợ da đang lấm lét nhìn theo tôi và
nghĩ rằng tôi chạy thục mạng trên đường nhất định có liên quan với việc náo động ở
cổng ủy ban. Ở phố huyện này, có thể có người không biết bí thư Bàng, nhưng phó
huyện trưởng Lam thì ai cũng biết.

Tôi nhìn thấy Hợp Tác phía bên kia đường, thấy cả con chó bên cạnh cô ấy. Tôi

chạy qua đại lộ. Trên đường người và xe ken dày, hỗn loạn, chẳng ai để ý gì đến tôi.
Tôi dừng trước mặt Hợp Tác, thở dốc. Đôi mắt cô ấy vẫn dán vào cây ngô đồng, còn
con chó - là cậu, thì đang giương mắt nhìn tôi, ánh mắt như có lỗi. Đồ chó!

- Cô đưa cô ấy đi đâu rồi? Tôi vội vàng hỏi.
Môi cô ấy run run, cằm giật giật, một nụ cười lạnh thoáng qua nhưng đôi mắt vẫn cứ

đăm đắm nhìn vào gốc cây. Tôi nhìn thấy dòng chữ bằng máu, đã đen thẫm và những
con nhặng xanh đang nhấm nháp trên ấy. Tôi ngửi thấy mùi máu. Tôi choáng váng.
Chuyện tôi sợ nhất đã xảy ra. Hợp Tác đã giết chết Xuân Miêu và dùng máu cô ấy viết
dòng chữ này. Tôi run run hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.