SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 398

Lão vung tay, những âm thanh xoành xoạch lạ tai vang lên. Tôi đã từng được nghe bố
nói rằng, mảnh xương ấy là chứng tích vinh quang trong tiểu sử của lão, nó cũng giống
như thanh đại đao của những chiến sĩ ngoài sa trường vung lên chém đầu quân thù...

Xoành xoạch xoành xoạch... Hễ xương trâu vung lên là ta mở miệng. Hôm nay

miệng ta nói cái gì? Ta nói chuyện Kim Long cướp đất...

Rất nhiều người đứng dậy, ép sát vào nhau, hò hét theo.
... Nói về huyện Đông Bắc Cao Mật. Có trại Hạnh viên hàng trăm mẫu. Nuôi lợn

thành công thành điển hình. Ngũ cốc đầy nhà gia súc mập. Quyết theo đường cách
mạng Mao Trạch Đông...

Vừa xướng, lão Hồng vừa tung miếng xương bay lên cao đến mười mét, chuyển

động thân mình, vòng tay ra sau lưng chụp đúng mảnh xương đang rơi xuống. Đang lúc
bay, mảnh xương vẫn kêu loạch xoạch như một vật linh thiêng. Tiếng vỗ tay rào rào.

... Tây Môn ác bá Tây Môn Náo. Đẻ ra con sói ăn thịt người. Nó mang tên Tây

Môn Kim Long. Vốn rất giỏi nguỵ trang che mắt. Kết bè phái với nhiều lãnh đạo. Lừa
mọi người gia nhập đảng đoàn. Phân đất phân nhà theo tư bản. Phá tan tành công xã
nhân dân. Cởi mũ cho địa chủ phú nông. Đầu trâu mặt ngựa cười hớn hở. Nói đến đây
lòng tôi đau đớn. Nước mũi rơi nước mắt chảy dài...

Rồi lại tung xương, rồi chụp. Có tiếng còi cảnh sát hụ ở xa xa, lão Hồng như càng bị

kích thích, xướng tiếp:

... Nói đến năm nay năm chín mốt. Kim Long tiếp tục bày gian kế. Lùa dân ra khỏi

đất sinh thành. Biến Tây Môn thành làng du lịch. Cướp của dân mảnh đất kiếm ăn. Để
xây dựng sân golf kỹ viện. Chủ nghĩa xã hội đâu mất rồi. Chỉ thấy đế quốc hoành hành
thôi... Đồng chí ơi! Bà con ơi! Đem Kim Long chặt đầu rửa hận. Mặc kệ em là huyện
trưởng đương tiền. Đoàn kết lại tập trung lực lượng. Đem đầu địa chủ dưới nắng phơi!

Đám người vây quanh hô vang khẩu hiệu, người khóc người cười, người đứng yên

người nhảy nhót... Tôi muốn xuống xe để khuyên họ giải tán, nhưng lão Hồng đang
ghép tôi cùng một giuộc với Kim Long, nếu rời khỏi xe lúc này e hậu quả khó lường.
Tôi mang kính đen vào và mong cảnh sát đến giải vây. Đã thấy thấp thoáng mấy bộ
cảnh phục, nhưng ngay lập tức nó đã bị đám đông vây kín lại. Tôi đội chiếc mũ du lịch
màu lam lên đầu, cố gắng che bớt cái mặt xanh của mình, mở cửa xe. Tiểu Hồ la lớn:

- Chú Lam! Chú đừng ra ngoài!
Tôi bước xuống xe, cố giữ bình tĩnh đi thật nhanh về phía trước. Một chiếc chân

chìa ra, tôi ngã sấp, chiếc gọng kính và chiếc mũ văng đâu mất, mặt đập xuống đất đau
ê ẩm. Một nỗi cay đắng dâng trào. Chết như thế này cũng đỡ rách việc, còn được tiếng
là chết vì nhiệm vụ. Nhưng... tôi nhớ đến Xuân Miêu, tôi không thể chết mà không gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.