SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 397

- Đi đâu vậy?
- Đi dự tiệc chiêu đãi do Tây Môn Kim Long mời!
Trong lúc hội nghị đang tranh cãi gay gắt nhất, có ai đó ghé vào tai tôi thì thầm: Bàn

luận làm gì cho mệt xác, tiệc chiêu đãi đã bày sẵn rồi! Tôi bán tín bán nghi, không ngờ
lại là sự thật.

- Quay lại! Tôi quát.
- Đi đâu?
- Về văn phòng!
Tôi biết Tiểu Hồ không vui, bởi đến tiệc chiêu đãi, bọn chúng không những được ăn

uống mà còn có một phần quà. Tổng giám đốc Kim Long vốn nổi danh là người chi
tiêu phóng khoáng nhất toàn huyện. Tôi an ủi cậu ta:

- Cậu đã biết là quan hệ giữa mình và Kim Long không được tốt đẹp cho lắm, thông

cảm nhé!

Chẳng nói một lời, Tiểu Hồ quay đầu xe, chạy về hướng ủy ban. Hôm ấy là ngày

họp chợ phiên Nam Quan, người đi lại trên đại lộ Nhân dân rất đông. Tiểu Hồ bấm còi
liên tục nhưng chiếc xe chỉ nhích dần từng bước. Cậu ta bực tức càu nhàu:

- Mấy cha cảnh sát giao thông đi uống rượu cả rồi thì phải.
Tôi còn tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện cảnh sát giao thông đi uống rượu. Cuối

cùng thì chiếc xe đã đến trước cổng trụ sở ủy ban. Một đám đông như từ đất chui lên
bao vây lấy chiếc xe của tôi. Mấy người đàn bà ăn mặc rách rưới ngồi chắn trước đầu
xe bắt đầu gào khóc. Mấy người đàn ông cầm biểu ngữ ghi bằng những nét chữ nguệch
ngoạc: “Trả đất lại cho nông dân chúng tôi!”, “Đả đảo tham quan ô lại!”. Một nhóm
người khác đang quỳ sau xe, tay nâng lên quá đầu những tờ giấy viết chi chít những gì
trên đó, hai bên hông xe còn có mười mấy người đang vung những tờ giấy trắng lên
không trung, động tác rất thành thạo giống như những người chuyên rải vàng mã trong
các đám tang, cũng giống như Hồng vệ binh rải truyền đơn trong thời cách mạng văn
hóa.

Ôi! Những người bà con thân yêu của tôi! Mọi người đang bao vây một người

không đáng bị bao vây rồi! Tôi trông thấy Hồng Thái Nhạc đầu tóc bạc phơ đang được
hai thằng thanh niên dìu hai bên đi về phía tôi rồi dừng lại trước đầu xe. Xa hơn một
chút, mấy chiếc cối xay to có nhỏ có đã được đặt sẵn từ lúc nào. Rõ ràng đây là một vụ
biểu tình có tổ chức, đương nhiên người cầm đầu là Hồng Thái Nhạc. Lão ta sùng bái
công xã đến độ ngu muội, còn bố tôi thì sùng bái cá thể đến độ mê tín, cả hai đều là
quái nhân của huyện Đông Bắc Cao Mật này. Lão đang cầm trên tay cái đạo cụ kiếm ăn
thời xa xưa – mảnh xương trâu có gắn những cái vòng bằng đồng lúc này đã vàng xỉn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.