SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 396

kẻ ủng hộ... Hầu như cô ta độc chiếm tất cả những thuận lợi về mình. Trong hội nghị
người ta tranh luận với nhau kịch liệt, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ý kiến kết luận của
bí thư huyện ủy:

- Được rồi, ban đầu sẽ đầu tư cho Kim Long ba mươi triệu nhân dân tệ. Số tiền này

do các ngân hàng trong toàn huyện giải quyết, sau đó lôi kéo dần các tập đoàn kinh tế
đầu tư, đặc biệt là lôi kéo đầu tư nước ngoài...

Tinh thần tôi lo lắng hoang mang, lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi bàn hội nghị, gọi

điện về hiệu sách. Lần thứ ba, một giọng phụ nữ khó chịu nói:

- Lại là anh nữa à? Đừng gọi nữa nhé! Cô ấy đã đi ra ngoài với vợ ông phó huyện

trưởng Lam rồi!

Tôi gọi về nhà, cũng chẳng có ai cầm máy.
Ngồi trên ghế đệm trong phòng hội nghị mà cứ như ngồi trên đống than hồng. Tôi

luôn bị ám ảnh bởi những cảnh tượng thê thảm, hãi hùng nhất là ở một góc phố hoang
vắng nào đó, vợ tôi đã đâm chết Xuân Miêu rồi tự sát. Chung quanh thi thể hai người là
một vòng vây kín người, tiếng còi cảnh sát và tiếng hú của xe cứu thương...

Tiếng vỗ tay rào rào nhiều hàm ý vang lên khi lời kết luận của Kháng Mỹ kết thúc.

Tôi chẳng giữ ý tứ gì nữa, phóng như bay ra khỏi phòng, bỏ lại đằng sau nhiều cái nhìn
ngạc nhiên lẫn ác ý. Chẳng chờ cậu lái xe mở cửa, tôi giật mạnh cửa xe, chui vào trong,
ra lệnh:

- Đi!
- Đi không được! Tiểu Hồ bất lực nói.
Đúng là không thể đi được. Căn cứ vào chức vụ của từng người, nhân viên trật tự đã

sắp xếp vị trí đậu xe. Chiếc Camry màu bạc của bí thư huyện ủy đậu ở vị trí ngoài
cùng, kế đến là chiếc Nissan của huyện trưởng... Chiếc Santana của tôi sắp thứ hai
mươi. Không thể quay đầu, đành chờ thôi. Tất cả xe đều đã nổ máy, nhưng chưa có
chiếc nào rời khỏi vị trí. Cũng có người vội vã chui vào xe như tôi, nhưng cũng có
người nhàn nhã đứng ở tiền sảnh, cố ý đợi Bàng Kháng Mỹ. Từ trong đại sảnh đã nghe
tiếng cười dòn tan và phóng khoáng của cô ta. Tôi hận đến độ muốn chụp lấy cái mồm
xinh đẹp ấy bóp chặt lại rồi quẳng cô ta xuống lầu. Cuối cùng thì cô ta cũng đã xuất
hiện, đồ trang sức lấp lánh dưới nắng trưa. Theo lời cô ta thì tất cả đồ trang sức mà cô
ta có toàn là đồ giả, nhưng Xuân Miêu đã có lần nói với tôi, đồ trang sức của chị ấy
chất đầy một chiếc rương to. Xuân Miêu! Em đang ở đâu?

Đang lúc tôi điên tiết định rời khỏi xe để chạy bộ thì Kháng Mỹ cũng đã đi đến bên

chiếc Camry của mình. Đoàn xe nối đuôi nhau chạy ra cổng. Chạy đến đại lộ Nhân dân,
đoàn xe rẽ hướng tay phải. Tôi hỏi Tiểu Hồ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.