SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 394

Con chó vàng dẫn người nghệ sĩ mù lang thang Mao Phi Anh đi ngang qua trước

mặt hai người. Con chó này chưa hề tham dự hội nghị nào của loài chó, nhưng việc nó
trung thành tuyệt đối với chủ khiến lũ chó toàn phố huyện kính nể. Lão Mao đeo chiếc
đàn nhị trên vai, tay cầm sợi dây nối với con chó đi trước.

- Chắc chắn là ông ấy đang lừa cô đấy thôi! Vợ ông nói tiếp: Ông ấy có vợ có con,

còn cô là con gái khuê các. Ông ấy không thể có trách nhiệm gì với cô cả, chỉ là trò
mèo vờn chuột. Ông ấy sẽ hại cả đời cô! Vợ ông tựa hẳn người vào cây ngô đồng, đôi
mắt hằn lên những tia nhìn sắc lạnh: Một bên mặt ông ấy màu xanh, ba phần giống
người, bảy phần giống quỷ. Cô cao quý hơn ông ấy nhiều. Đến với ông ấy, cô sẽ như
hoa nhài cắm bãi cứt trâu!

Hai chiếc xe cảnh sát bấm còi inh ỏi vút qua, người đi đường nhìn theo lấm lét.
- Tôi đã nói với ông ấy, nếu muốn ly hôn, trừ phi tôi chết! Vẫn là giọng vợ ông, lúc

này đã không còn bình tĩnh nữa: Cô có gia đình tốt. Bố cô, mẹ cô, chị cô đều là những
người mà ai cũng kính, cũng sợ. Chuyện giữa cô và ông ấy, một mai kia vỡ lở, họ biết
giấu mặt mình vào đâu? Tôi thì sao cũng được vì thân thể và tâm hồn tôi vốn đã tật
nguyền, mặt tôi cũng chẳng đáng giá một đồng, lỡ có việc gì cứ trơ ra là xong.

Một tốp trẻ con của nhà trẻ liên cơ đang băng ngang đường, dẫn đầu là một cô giáo,

cuối đoàn là một cô giáo, giữa có hai cô nữa chạy đi chạy lại không ngừng quát tháo.
Tất cả các loại xe lưu thông trên đường đều dừng.

- Cô rời ông ấy đi. Hãy yêu người khác, hãy kết hôn, hãy sinh con đẻ cái, tôi đảm

bảo chẳng xúc phạm gì đến danh dự của cô. Hợp Tác tôi người xấu mệnh tồi, nhưng đã
nói là sẽ giữ lời!

Vợ ông vừa nói vừa đưa ống tay áo thấm nước mắt, rồi bỗng nhiên đưa ngón tay trỏ

lên miệng. Tôi thấy cằm cô ấy bạnh ra kèm một cái nhíu mày, rút ngón tay ra khỏi
miệng. Mùi máu tươi lan tỏa trong không khí. Máu đang chảy, chảy rất nhiều. Cô ấy
đưa ngón tay đẫm máu viết lên vỏ cây ngô đồng xù xì bốn chữ thật to, thật thô, thật
đậm: RỜI XA ÔNG ẤY.

Xuân Miêu kêu lên một tiếng nhỏ, mấp máy môi rồi ôm mặt quay người bỏ chạy.

Cô ấy chạy thật nhanh, rồi lại đi chậm, loạng choạng, rồi lại chạy thật nhanh... sao mà
giống cách vận động của loài chó chúng tôi, hai tay cô ấy vẫn ôm lấy mặt. Tôi thở dài
xót xa, dùng ánh mắt dõi theo để tiễn biệt. Xuân Miêu không về hiệu sách mà ngoặt vào
con ngõ bên cạnh hiệu sách. Đó là ngõ của những người thợ chế biến dầu vừng. Có một
phân hội trưởng của chúng tôi thường trú ở đó.

Nhìn gương mặt trắng bệch của vợ ông, tôi càng xót xa và thương cảm. Tôi biết cô

bé Bàng Xuân Miêu không hề là đối thủ của vợ ông. Trông vợ ông cũng đau khổ lắm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.