SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 392

hoa Pháp, mùi thời trang cao cấp, mùi trang sức đắt tiền... giao tạp. Tôi quay đầu nhìn
vào cái sân trường bé tẹo, ở đó có một bầy chim non lông vũ sặc sỡ đội ngũ rất chỉnh tề
đăm đắm nhìn theo lá quốc kỳ đang được từ từ kéo lên trong lời quốc ca hùng tráng.

Tôi vọt đi nhằm hướng nhà ga. Buổi sáng, vợ ông vứt cho tôi mấy chiếc bánh quẩy,

tôi không nỡ phụ tình cảm của cô ấy nên đã cố gắng nhá hết. Bây giờ chúng đã đông
kết lại như một tảng đá cứng khiến bụng tôi nặng trình trịch. Con chó gốc Hungary
đang ở trong một quán ăn bên kia đường nhận ra mùi của tôi nên lớn tiếng sủa đón
chào, tôi chẳng buồn đáp lại. Ngày ấy tâm lý tôi không được thoải mái, dự cảm rằng sẽ
có một chuyện gì đó xảy ra mà lẫn người và chó đều phải hứng chịu. Quả nhiên, chẳng
đợi tôi đến nơi như mọi ngày, vợ ông đã đạp xe phóng vù đến. Tôi sủa lên hai tiếng,
báo là đã đưa Khai Phóng đến trường an toàn. Cô ấy xuống xe, nói:

- Chó bốn! Mày đã thấy hết rồi đó, ông ấy định bỏ rơi chúng ta.
Tôi sủa một tiếng biểu lộ sự đồng tình, đứng nép vào người cô ấy như muốn an ủi.

Mặc dù không thích mùi dầu mỡ trên người cố ấy, nhưng dẫu sao đó vẫn là bà chủ của
tôi. Cô ấy dựng xe, ngồi trên mép vỉa hè, ngoắc tay gọi tôi đến gần. Hoa quỳ hai bên
đường đang nở rộ, nhưng bên cạnh cô ấy lại là một thùng rác công cộng bằng gốm sứ,
mùi hôi thối từ đó xông lên muốn lộn mửa. Thi thoảng có những chiếc xe ba bánh kéo
theo rơ móc hoa quả nhả khói mù trời phóng qua mặt, chạy đến ngã tư thì bị cảnh sát
giao thông giữ lại. Giao thông ở thị trấn này quá sức hỗn loạn, hôm qua lại có hai con
chó bị cán đến nát nhừ dưới bánh xe tải. Vợ ông sờ mũi tôi hỏi:

- Chó bốn! Ông ấy có người khác rồi, tao đã ngửi thấy mùi đàn bà lạ trên quần áo

ông ấy. Mũi mày thính hơn tao, nhất định mày sẽ nhận ra phải không?

Chẳng chờ xem thái độ của tôi, cô ấy lôi từ trên giỏ xe xuống một trang giấy trắng

gấp tư, mở ra, lấy ra hai sợi tóc dài đưa lên mũi tôi, nói:

- Đây là tóc của cô ả. Tao tìm thấy nó trong bộ quần áo bẩn vất ở nhà. Bây giờ mày

giúp tao tìm ra ả nhé!

Cô ấy cất tờ giấy có hai sợi tóc vào túi, chống tay xuống vỉa hè đứng dậy. Đôi mắt

cô ấy trông có vẻ bình tĩnh, nhưng hình như có hai đốm lửa đang nhấp nháy bên trong.
Tôi không hề do dự, bởi đó là trách nhiệm của tôi. Thật ra thì chẳng cần ngửi tóc tôi
cũng đã biết mình cần phải tìm ai. Tôi từ từ chạy trên đường, đuổi theo cái mùi đậu
xanh rang nồng nồng mà tôi vẫn ưa thích phảng phất đâu đó trong không gian. Vợ ông
đạp xe theo sát phía sau tôi. Vì những khiếm khuyết trên cơ thể, cô ấy đạp xe nhanh thì
không sao, nhưng nếu đi chậm, thân thể cô xiêu qua vẹo lại trông rất tội nghiệp.

Sắp đến hiệu sách tôi bỗng do dự. Mùi thơm lâu nay tôi ngửi được trên người Xuân

Miêu khiến tôi có cảm tình với cô ấy. Quay người lại, thấy dáng điệu thê thảm của vợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.