SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 393

ông, tôi dằn lòng hạ quyết tâm. Là một con chó, tôi phải trung thành với chủ. Tôi
hướng vào hiệu sách sủa hai tiếng. Vợ ông đẩy cửa bước vào, dẫn tôi vào theo. Trông
thấy Xuân Miêu, tôi cũng sủa lên hai tiếng và cụp tai cúi đầu. Tôi không thể chịu nổi
cái nhìn của cô ấy.

- Sao lại là cô ấy?
Vợ ông có vẻ nghi ngờ hỏi. Tôi không biết xử trí thế nào, đành cụp mắt, nằm im. Vợ

ông ngẩng lên chăm chú nhìn vào mặt Xuân Miêu, rồi tuyệt vọng, đau khổ nói:

- Xuân Miêu! Tại sao lại là cô? Tại sao?
Cặp mắt tò mò của hai nhân viên hiệu sách lướt qua. Rồi một cái mồm xấu xí ngoác

lên:

- Chó của ai đây, đưa ra ngoài mau!
Người kia thì nói:
- Chó của phó huyện trưởng Lam chứ của ai nữa. Vậy người kia chính là vợ ông ấy!
Vợ ông quay ngoắt lại, phóng tia nhìn hằn học về phía họ. Cả hai cúi đầu, chẳng

dám nói gì thêm. Cô ấy quay lại phía Xuân Miêu đang đứng chết trân ở bên quầy sách,
nói lớn:

- Cô ra ngoài một tí nhé, cô giáo chủ nhiệm của Khai Phóng bảo tôi đến tìm cô có tí

việc.

Vợ ông đẩy cửa để tôi ra ngoài, rồi cô ấy cũng ra theo. Không ngoáy đầu, cô ấy dắt

xe đạp men theo vệ đường đi về hướng đông. Tôi chạy theo, nghe có tiếng mở cửa hiệu
sách. Tôi cũng không ngoái đầu nhưng biết chắc là Xuân Miêu đang đi theo sau. Mùi
của cô ấy toát ra có chút lo lắng song cũng không kém phần ngang bướng. Đến trước
cửa hiệu tương ớt “Hồng”, vợ ông dừng lại. Tôi đứng chếch về phía sau, đối diện với
tấm biển quảng cáo to tướng treo trên cửa. Một người đàn bà tay cầm hũ tương ớt
“Hồng” đứng trên bảng toe toét cười với tôi. Nụ cười không tự nhiên tí nào, trông như
vừa mới ăn xong mấy quả ớt tươi! Tôi đọc thấy dòng chữ “Tương ớt Hồng gia truyền,
tăng sức khỏe, thêm sắc đẹp, mùi vị thơm ngon!”. Tự nhiên tôi thấy nhớ con chó ngao
Tây Tạng quá chừng!

Vợ ông đang đứng vịn tay vào cây ngô đồng trên vỉa hè, đôi chân run lên nhè nhẹ.

Xuân Miêu ngập ngừng, do dự bước đến gần. Mắt vợ ông nhìn cây ngô đồng, còn mắt
Xuân Miêu thì nhìn xuống đất. Mắt trái tôi nhìn vợ ông, còn mắt phải tôi nhìn Xuân
Miêu.

- Chúng tôi vào làm trong xưởng gia công, cô chỉ mới sáu tuổi. Chúng tôi hơn cô

hai mươi tuổi, chúng ta không phải là những người cùng thế hệ. Cuối cùng thì vợ ông
đã mở miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.