SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 390

xe rất nhanh, thân trên xiên qua vẹo lại trông thật tội nghiệp. Cô ấy mặc một chiếc áo
thun màu đen, trước ngực có in hình con chim phượng hoàng. Tôi biết cô ấy có rất
nhiều áo quần bởi trước đây mỗi lần đi công tác về, tôi đều mua quần áo cho cô ấy,
nhưng tất cả đều bị nhét vào tủ. Tôi đinh ninh là khi đạp xe đi ngang qua trụ sở ủy ban
nhân dân huyện, cô ấy sẽ ngước mắt nhìn lên cửa sổ phòng làm việc của tôi, nhưng tôi
đã nhầm, cô ấy vẫn nhìn thẳng về phía trước. Tôi thở dài. Tôi biết người đàn bà này
chẳng dễ dàng buông xuôi. Nhưng chiến tranh đã nổ, phải theo đến cùng!

Tôi quay ống kính nhìn về phía cổng nhà. Gọi là ngõ Thiên Hoa song kỳ thực con

đường này rộng đến hai mươi mét. Những người sống ở phía nam phố huyện đưa con
đến trường tiểu học Phượng Hoàng đều đi theo con đường này. Đã đến giờ đến trường,
trên ngõ Thiên Hoa người ta đi lại tấp nập, học sinh trung học thì đi xe đạp, con trai
cưỡi loại xe đạp leo núi, bánh to; con gái cưỡi xe mi ni duyên dáng. Bọn chúng vừa
cưỡi xe vừa đùa giỡn, thi thoảng có đứa con trai còng lưng trên xe chui vào giữa hai xe
của bọn con gái đang đi song song khiến bọn con gái hoảng hốt tay lái loạng choạng
suýt ngã.

Con trai tôi và con chó đã xuất hiện trước cổng, con chó ra trước ngó nghiêng rồi

con trai tôi nối đuôi ra sau. Chúng chỉ mở hé cổng đủ để thoát ra ngoài, đỡ tốn sức, thật
là thông minh! Con trai tôi khóa cổng rồi nhảy qua bậc tam cấp xuống đường, đi về
hướng bắc. Con tôi đưa tay chào một đứa vừa phóng xe vượt qua, còn con chó hình như
sủa vang lên. Chúng đã đi đến cầu Thiên Hoa, có vẻ như thằng bé muốn đi xuống chân
cầu liền bị con chó cắn quần níu lại. Đúng là một con cho ngoan, trung thành. Hình như
thằng bé giằng co nhưng cuối cùng, nó không phải là đối thủ của con chó, lượm một
hòn đá to ném xuống nước, không biết nó nhắm vào cái gì. Một con chó vàng sủa vang
khi thấy con chó nhà tôi, song rất thân thiện vẫy đuôi chào mừng. Đi ngang qua cửa
hàng đồ gốm, con trai tôi dừng lại giây lát, nhưng ngay lập tức con chó đã thúc đầu vào
mông nó đẩy đi. Khi đến ngõ Thiên Hoa, cả hai tăng tốc. Lúc ấy ống nhòm của tôi cũng
hướng về cổng hiệu sách. Tôi còn kịp nhìn thấy con trai tôi lôi trong túi quần ra một
chiếc ná giây thun, nhắm một con chim trên cây lê nhà ven đường. Đó là nhà của phó
huyện trưởng Trần. Ông ấy là hậu duệ của một vị thám hoa thời Đạo Quang nhà Thanh.
Những cành hoa lê trắng xóa buông rủ ra đến tận ngoài đường, con chim đang đậu trên
ấy. Và Xuân Miêu đã hiện ra trong ống kính như rơi từ trên trời xuống, đang đứng
trước cửa hiệu sách. Con trai! Bố không theo bước chân con được nữa rồi!

Xuân Miêu mặc một bộ quần áo trắng tinh khiết. Không phải “trong mắt người đang

yêu, em hóa thành Tây Thi”, nhưng quả thật em quá đẹp! Tôi như ngửi thấy mùi thơm
toát ra từ thân thể em, mùi thơm làm tôi điên, tôi say, tôi hóa thành tiên... và tôi chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.