SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 416

- Nói thế có nghĩa là chú không chịu chấm dứt. Chú vẫn nhất định theo con bé ấy?
Tôi gật đầu, không hề do dự.
- Không được! Tuyệt đối không được! Kim Long tức tối đi lại trong phòng rồi thình

lình đấm một cú thật mạnh vào ngực tôi, rít lên: Lập tức chấm dứt! Muốn tìm đàn bà để
tao lo. Chơi cho đã rồi mày thấy đàn bà chẳng là cái quái gì hết.

- Xin lỗi, tôi nhổ toẹt vào những lời anh đang nói. Anh không có quyền can thiệp

chuyện riêng của tôi, tôi càng không cần anh sắp đặt cuộc sống của tôi.

Tôi quay lưng bước ra cửa. Kim Long chụp vai tôi giữ lại, giọng đã ôn tồn hơn:
- Đương nhiên tình yêu cũng có cái lý để mà tồn tại. Bây giờ chúng ta chọn con

đường chiết trung nhé! Chú cứ tạm thời để yên, chớ vội tính chuyện ly hôn, cũng đừng
gặp Xuân Miêu. Chúng tôi sẽ tìm cách đưa chú rời khỏi Cao Mật, có thể xa một tí,
chẳng hạn lên tỉnh, chí ít là chú chỉ rẽ ngang. Đến lúc ấy, việc ly hôn của chú để tôi lo
liệu. Tiền sẽ giải quyết tất cả mọi vấn đề. Ba trăm nghìn, bốn trăm nghìn, năm trăm
nghìn, thậm chí một triệu... Không có con đàn bà nào thấy tiền mà nhắm mắt đâu. Sau
đó chúng tôi sẽ điều động Xuân Miêu đến chỗ chú, hai người cứ thỏa sức mà ngủ với
nhau. Kỳ thực, chẳng ai ngu ngốc gì mà bỏ ra nhiều tiền đến thế... nhưng dù sao tôi
cũng là anh chú, còn cô ấy cũng là em của Kháng Mỹ.

- Rất đa tạ sự sắp xếp của các người, nhưng tôi không cần, thực sự không cần. Tôi

bước ra khỏi phòng, ngoái đầu lại nói: Như anh vừa nói, anh là anh tôi, Kháng Mỹ là
chị cô ấy, cho nên tôi có lời khuyên hai người nên coi chừng. Lưới trời lồng lộng, thưa
mà khó lọt. Lam Giải Phóng tôi có tình nhân, chẳng qua là vấn đề tình cảm và đạo đức,
còn hai người...

- Chú lại dạy khôn tôi đấy à? Kim Long cười lạnh lẽo: Thế thì tôi cũng chẳng còn

khách khí gì nữa. Bây giờ chú hãy cút đi cho khuất mắt tôi!

- Các người giấu Xuân Miêu ở đâu?
- Cút xéo! Đi mà tìm lấy!
Tôi đi lang thang trên các con đường làng Tây Môn. Mặt trời đã ngã về tây rực rỡ.

Qua màn nước mắt, tôi nhìn thấy bảy sắc cầu vồng. Mấy đứa nhỏ mập mạp xinh xắn tò
mò đi theo tôi, còn có cả mấy con chó. Tôi rảo bước thật nhanh, chúng hè nhau chạy
vọt lên rồi tất cả quay đầu, vừa đi lùi vừa ngắm tôi. Có lẽ chúng ngắm cái mặt xanh của
tôi đang lấp lóa dưới nắng chiều.

Trên chiếc cầu mới, Hồng Thái Nhạc đang đứng chắn đường, có lẽ lão đã say. Chộp

lấy ngực áo tôi, lão la lên:

- Lam Giải Phóng! Mày đúng là đồ thỏ đế. Chúng mày quản thúc tao, quản thúc một

nhà cách mạng lão thành, một chiến sĩ trung kiên của Mao Chủ tịch, một dũng sĩ đấu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.