SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 52

con sông có nước trong vắt, có lau lách và cỏ non ngọt lịm này. Chúng tôi sẽ ôm nhau
ngủ, ngày nào cũng yêu nhau, quan tâm nhau, thề rằng không bao giờ cách xa... Anh từ
nay không được quan tâm đến những con lừa cái khác, kể cả ngựa cái nữa nhé! Hoa
Hoa cắn yêu tôi, nói. Con người vô liêm sỉ lắm, họ cho lừa đực và ngựa cái làm chuyện
bậy bạ với nhau để sinh ra một con vật kỳ quái gọi là la. Em yên tâm, Hoa Hoa. Bọn họ
có chọc mù mắt ta, ta cũng không trèo lên lưng ngựa cái đâu. Em cũng đừng bao giờ để
cho ngựa đực làm chuyện ấy nhé, đừng bao giờ sinh ra con vật ngựa không ra ngựa, lừa
không ra lừa nhé! Tôi căn dặn. Em chỉ thuộc về mình anh! Hoa Hoa nhỏ nhẹ trả lời.
Hai khuôn ngực của chúng tôi lúc nào cũng áp vào nhau, ấm ấm, mềm mềm, giống như
đôi chim thiên nga đang đùa giỡn dưới nước, rúc đầu vào nhau.

Kề vai nhau trước một vũng nước bên sông, chúng tôi nhìn thấy ảnh của mình dưới

nước. Ánh mắt chúng tôi long lanh, mặt mày tươi rói. Tình yêu làm chúng tôi thêm rực
rỡ, chúng tôi là một cặp lừa do trời đất sinh ra.

Đang say sưa với tình yêu và thiên nhiên tươi đẹp quanh mình, thình lình tôi nghe

có tiếng huyên náo. Ngẩng đầu nhìn quanh, tôi thấy khoảng hai mươi người đang bao
vây chúng tôi.

- Hoa Hoa, chạy mau! Tôi hét lên.
- Ôi Náo Náo! Đừng sợ. Toàn là người quen cả đấy mà! Hoa Hoa nói, trông rất bình

tĩnh.

Thái độ của cô ta làm cho tôi chạnh lòng. Chả lẽ tôi không biết họ đều là người

quen sao? Tôi đã nhận ra từ rất sớm, trong số họ có cả Mặt Xanh, Nghinh Xuân, bạn
của Mặt Xanh là Phương Thiên Bảo và Phương Thiên Hựu. Anh em nhà họ Phương
này trùng tên với những nhân vật chính là cao thủ võ lâm trong cuốn tiểu thuyết kiếm
hiệp “Phương thiên họa kích”.

Bên hông của Mặt Xanh đang đeo sợi dây cương đã bị tôi bứt đứt chiều qua, tay ông

ta cầm một sợi dây dài, Nghinh Xuân tay cầm đèn lồng, giấy hồng quanh đèn đã bị đốt
cháy để lộ cái hộp đèn đen sì. Anh em họ Phương, người thì cầm dây thừng, người thì
cầm gậy lăm lăm trong tay. Một người nữa, lưng có cái bướu chính là ông thợ đá, còn
người đứng cạnh ông là Hàn Quần, em cùng cha khác mẹ của ông ta. Ngoài ra còn có
một người quen mặt nhưng nhất thời tôi không thể nhớ tên. Thần sắc của họ trông rất
mệt mỏi, toàn thân đầy bụi, rõ ràng là họ đã lùng sục suốt cả đêm.

- Hoa Hoa, chạy đi! Tôi hét.
- Náo Náo, em chạy không nổi ! Hoa Hoa rên rỉ.
- Em cắn chặt vào đuôi anh, anh kéo em chạy! Tôi kêu to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.