SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 55

ngào, một mùi âm ấm rất đàn bà làm cho tôi đầu choáng mắt hoa, chân bủn rủn, quỳ
xuống bãi cát. Tôi nghe cô ta thì thầm:

- Tiểu Hắc, Tiểu Hắc...! Ta biết mi đã trưởng thành, muốn có vợ rồi phải không?

Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng... Tiểu Hắc cũng đã đến lúc muốn làm bố rồi. Ta
không trách mi đâu. Vợ cũng đã có rồi, giống cũng đã cho rồi... Thôi, ngoan nhé, về với
ta nhé!

Rất nhẹ nhàng, cô ta sửa lại dây cương, rồi nhét một cái hàm thiếc vào mồm tôi. Nối

với hàm thiếc là một sợi dây thừng dài ngoằng. Đau quá! Tôi phổng mũi lên thở phì
phì.

Hình như họ muốn tôi đứng dậy, tôi cũng muốn tự mình đứng dậy. Dê bò chó lợn có

thể nằm, còn lừa trừ phi chết, không bao giờ nằm. Tôi uốn éo lưng, muốn đứng dậy,
nhưng thân thể tôi nặng trình trịch không thể đứng lên nổi. Lẽ nào một con lừa mới vừa
tròn ba tuổi lại phải chết như thế này ư? Cho dù làm lừa không mấy hạnh phúc, nhưng
chết thế này thì nhục quá. Con đường trước mặt tôi vẫn còn rộng mở, từ con đường lớn
ấy lại có không biết bao nhiêu con đường nhỏ đầy hoa lá... Không thể chết! Đứng dậy!

Dưới sự chỉ huy của Mặt Xanh, hai anh em họ Phương luồn một cái gậy ngang qua

bụng tôi, còn ông ta quay ra đằng sau nắm lấy cái đuôi tôi, Nghinh Xuân ôm cổ tôi... rồi
một tiếng hô lớn: “Dậy” vang lên, tôi đứng bật dậy. Bốn chân tôi run rẩy, đầu óc tôi
quay cuồng... Không được ngã! Tôi tự nhắc mình.

Mọi người bao vây lấy tôi, nhìn trân trân vào vết thương trước ngực, chân sau của

tôi rồi đồng thanh ồ lên kinh ngạc. Lẽ nào để được làm tình với một con lừa cái mà phải
chịu nhiều thương tích thế này ư? Cùng lúc đó, tôi nghe thấy phía bên nhà họ Hàn cũng
đang râm ran bàn tán về những vết thương trên người Hoa Hoa.

Lẽ nào cặp lừa này không giao phối mà lại cắn nhau suốt cả đêm à? Thằng anh nhà

họ Phương hỏi thằng em, thằng em chỉ lắc lắc cái đầu, không biết là đồng ý hay phản
đối.

Một người nào đó bên nhà họ Hàn đang đứng không xa ở phía hạ lưu con sông đột

nhiên hét toáng lên:

- Mau đến đây! Ở đây còn có một vật gì nữa nè!
Mọi người đổ xô về phía ấy. Tôi biết họ nhìn thấy lông chó sói nổi trên mặt nước,

nhìn thấy trên cát máu chó và máu lừa, ngửi thấy mùi tanh chưa kịp tản trong không
gian. Họ sẽ thấy dấu chân lừa và dấu chân sói quần nhau trên bờ sông và sẽ tưởng
tượng ra trận kịch chiến như thế nào. Nếu cần, còn đó những vết thương trên mình mẩy
của tôi và Hoa Hoa sẽ là những chứng cớ tốt nhất...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.