SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 60

sản lượng mỗi mẫu của họ là bốn trăm cân, nhưng Mặt Xanh không tin. Nhiều lần tôi
nghe ông ta nói chuyện với Nghinh Xuân:

- Với kiểu làm ăn như thế thì làm sao thu được nổi bốn trăm cân, làm cái trò quỷ!
Bà chủ cười, nhưng nụ cười đượm nỗi buồn phiền, khuyên:
- Ông à, đừng gây gổ với người ta. Người ta kết đoàn kết đội, mình là cá thể, một hổ

sao địch nổi bầy sói nào?

- Sợ gì chứ? Mặt Xanh trừng mắt nói: Đã có lời của khu trưởng Trần rồi mà!
Ngày đó, ông chủ đội mũ nhung màu lá cọ, mặc áo bông, đeo thắt lưng màu xanh,

tay cầm cái lược gỗ chải lông cho tôi. Tôi cảm thấy rất khoan khoái, ông ta vừa chải
vừa tán dương làm tôi càng thêm thích thú. Đây là lời của ông ta:

- Tiểu Hắc, bạn tốt của ta! Năm ngoái mày cũng đã rất nỗ lực. Có thể làm ra nhiều

lương thực đến như thế, một nửa công lao là của mày. Năm nay cũng phải thế, tao và
mày phải tận lực để đánh bại cái hợp tác xã kia!

Mặt trời càng rực rỡ, thân thể tôi dần dần ấm lên. Bồ câu vẫn còn bay liệng trên

không trung, dưới đất xác pháo đỏ hồng. Đêm qua, ánh chớp nhoáng nhoàng trong
làng, tiếng đùng đoàng vang lên không ngớt, hễ chỗ này dứt thì chỗ kia vang lên, khói
bay đầy trời giống như người ta đánh nhau trong chiến tranh. Mùi thơm của sủi cảo
chen lẫn mùi thịt dê nướng, mùi bánh ngọt lan tỏa khắp vườn. Bà chủ mang ra một tô
sủi cảo trộn với cỏ, với bột cao lương, xoa xoa đầu tôi, nói:

- Tiểu Hắc! Năm mới đến rồi, ăn sủi cảo đi nhé!
Tôi thừa nhận, là một con lừa mà được nhâm nhi bánh sủi cảo mừng năm mới của

chủ là một sự đãi ngộ quá lớn, chứng tỏ bà chủ xem tôi như một con người, hơn thế nữa
là một thành viên trong gia đình. Sau cuộc đại chiến với hai con sói, tôi càng được chủ
yêu quí, đồng thời cũng là con lừa chiếm được sự nể phục của mọi người khắp mười
tám thôn một trăm dặm ở vùng Đông Bắc Cao Mật. Cho dù ba tay thợ săn kia cướp đi
xác chết của hai con sói nhưng mọi người đều hiểu ai là người giết sói đích thực.
Không ai phủ nhận con lừa nhà họ Hàn cũng đã tham dự trận chiến song mọi người đều
biết công tôi là chính, Hoa Hoa chỉ là phụ, không những thế tôi còn là kẻ cứu mạng ả.
Cho dù tôi đã đến lúc phải thiến, ông chủ đã từng nói đến chuyện này, nhưng kể từ khi
tôi giết chết hai con sói, ông ta dường như không hề nhắc lại. Mùa thu năm ngoái, tôi
theo sau ông chủ ra đồng, tay y sỹ thú y Hứa Bảo mang một cái hầu bao sau lưng, tay
lắc chuông đồng, lẽo đẽo đi sau, đôi mắt liêng liêng láo láo nhìn vào mông tôi. Tôi ngửi
thấy mùi tanh tưởi toát lên từ người hắn. Hắn là đồ bại hoại, chuyên rình cắt dái gia súc
làm mồi nhắm rượu. Tôi cảnh giác, tôi sẵn sàng, chỉ cần hắn tiến đến một cự ly thích
hợp, hai chân sau của tôi sẽ bay lên nhắm vào cái đũng quần của hắn. Tôi muốn hòn dái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.