15
Cassie đấm mạnh vào bụng Audie.
“Anh ăn trộm xe của tôi.”
“Tôi chỉ mượn thôi,” anh thở hổn hển.
“Đừng có ngụy biện, thưa ngài. Nó chỉ được coi là mượn nếu anh hỏi
trước.”
“Lúc đó cô đang ngủ.”
“Để xem tòa có chấp nhận lý lẽ này không. Anh cho là tôi ngu lắm hả?”
Cassie gập tay lại. “Lạy Chúa, đau quá! Anh làm từ gì thế hả, xi măng à?
Anh đã đi đâu?”
“Tôi đi đổi thẻ tín dụng.”
“Hôm nay là Chủ nhật. Ngân hàng không làm việc.”
“Tôi đi thăm vài người.”
“Thăm ai?”
“Chị gái tôi sống ở Houston.”
“Chị gái?”
“Vâng.”
“Tại sao anh không ở cùng chị ấy?”
“Tôi đã không gặp chị ấy một thời gian.”
Hiển nhiên Cassie không tin. Cô giơ súng điện lên. “Anh muốn thử nó
hả?”
Bất kỳ sự mềm mại nào mà Audie từng nhìn thấy ở Cassie đều đã biến
mất dưới lớp vỏ giận dữ và oán hận, sự phòng thủ bản năng của cô. Cassie
quay người đi, lôi vali trong gầm chiếc giường mà Scarlett đang nằm sấp
xem kênh Disney ra.