SỐNG HAY CHẾT - Trang 157

được dựng từ gỗ phế liệu, sắt tấm cùng mái nhà sứt sẹo, bong tróc. Một con
lạch tự nhiên chạy ngang một bên sân, vốn bị đám sồi già che kín và tràn lan
những gốc cây đổ hoặc bị chặt.

Moss nhảy qua mương, đi theo một lối đi lầy lội xuyên qua đám cỏ dại

đến khi tới được hiên nhà. Anh gõ cửa. Không ai trả lời. Bước lùi lại, anh
chắc chắn mình đang bị theo dõi nhưng không nhìn thấy bất kỳ vệt bánh xe,
vết chân hay dấu hiệu nào của sự sống. Anh đi vòng quanh ngôi nhà và tìm
thấy chuông cửa với nút bấm bằng nhựa.

Ấn chặt chuông cửa bằng ngón cái, anh nghe thấy âm thanh không thể

nhầm lẫn của tiếng súng trường lên nòng cùng viên đạn trượt vào ổ. Cửa nhà
mở ra, một người đàn ông gườm gườm nhìn anh qua lớp cửa lưới. Ông ta
mặc quần dài, đeo thắt lưng lỏng lẻo, cái bụng phệ lộ ra qua lớp áo sơ mi
không cài cúc trông giống hệt bụng bầu.

“Anh là một gã dũng cảm đấy,” ông ta lên tiếng.
“Sao ông lại nói thế?”
“Dám xâm nhập bất hợp pháp vào nhà người khác.”
“Nó có hàm ý là một lời mời.”
“Cái gì?”
“Ông thấy chuông cửa nhà ông chứ?”
“Nó hỏng rồi.”
“Đó không phải trọng tâm. Nếu một ngôi nhà có đặt chuông cửa, nghĩa

là chủ nhà mời gọi khách tới thăm bất cứ lúc nào, vì vậy nó chính là một lời
mời bóng gió.”

“Anh đang nói cái quái gì thế?”
“Về mặt pháp lý, tôi đã có lời mời bóng gió khi bấm chuông cửa nhà

ông, bởi vì nếu không ông đã không lắp chuông.”

“Tôi đã nói rồi, nó bị hỏng. Anh điếc à?”
Moss hoàn toàn đầu hàng.
“Ông ở đây bao lâu rồi, rất kỳ cựu hả?”
“Ba mươi năm.”
“Ông còn nhớ vụ tai nạn mười một năm trước chứ - xảy ra ở ngay đằng

kia, sau bụi cây ấy? Lúc cảnh sát đang đuổi theo một chiếc xe tải bọc thép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.