SỐNG HAY CHẾT - Trang 165

“Anh muốn trở thành một bức tượng à?”
“Tôi muốn là một anh hùng.”
“Tôi tưởng anh muốn trở thành kỹ sư.”
“Đó là về sau. Tôi thích ý tưởng xây dựng các cây cầu và tòa nhà chọc

trời - vì chúng sẽ sống lâu hơn tôi.”

“Anh cũng có thể trồng một cái cây,” cô nói.
“Không giống nhau.”
“Tôi đến từ vùng đất mà mọi người coi trọng việc phát triển cây lương

thực hơn là xây dựng các tượng đài.”

Cuối buổi chiều, họ phải chiến đấu với tình trạng tắc nghẽn giao thông

trên suốt quãng đường trở về. Mặt trời đang lặn dần, vẽ lên một con đường
vàng rực thẳng tắp trên mặt biển. Nhưng cơn bão ở đâu đó đã làm cuộn lên
những cơn sóng, xô ập vào bờ cát, bọt tung trắng xóa.

“Tôi muốn đi dạo trên bãi biển,” cô nói.
“Sắp tối rồi.”
“Làm ơn đi mà.”
Anh rẽ khỏi đường cao tốc Old Pacift ở lối ra tiếp theo, chạy dọc theo

con đường đất bên dưới vách đá vàng ruộm, dừng lại trước một tháp cứu hộ
bỏ hoang. Belita bỏ dép trong ô tô. Cô chạy trên bờ cát, ánh hoàng hôn
xuyên qua vạt váy mỏng, làm nổi bật đường cong của cô.

Audie gặp chút khó khăn lúc cởi giày, rồi khi xắn được gấu quần lên,

anh nhận ra cô đã đang lội sâu xuống mặt nước, gấu váy kéo lên tận đùi để
tránh bị ướt.

“Nước biển có công dụng chữa bệnh rất tuyệt vời,” cô nói. “Hồi còn

nhỏ, tôi đã phải phẫu thuật chân. Bố tôi đưa tôi ra biển và ngày nào tôi cũng
ngâm chân trong vũng nước biển trên bờ đá, vậy là chân tôi khỏi dần. Tôi
còn nhớ mình đã ngủ thiếp đi trong tiếng sóng vỗ rì rào. Chính vì thế mà tôi
rất yêu biển. Mẹ biển cả cũng rất nhớ tôi.”

Audie không biết phải nói gì.
“Tôi sẽ bơi,” cô thông báo, rồi chạy ngược lên bãi biển, cởi váy, đẩy

qua hông rồi thả nó xuống cát.

“Cô có quần áo để thay không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.