SỐNG HAY CHẾT - Trang 166

“Tôi vừa mua xong đấy thôi.”
Cô lội sâu xuống nước, xuýt xoa vì lạnh. Cô nhìn qua vai, một cử chỉ

đã hoàn toàn đánh gục anh, khoảnh khắc đó hằn sâu trong tâm trí anh - làn
da hoàn hảo, tiếng cười trong vắt, đôi mắt nâu tuyệt mỹ mà thứ màu nâu tầm
thường không thể nào sánh được. Chính vào giây phút ấy, anh đã biết mình
sẽ luôn khao khát Belita, cho dù họ có sống cùng nhau hay ngay lập tức chia
tay trong buổi tối hôm đó và anh không bao giờ gặp lại cô nữa.

Cô chìm sâu dưới một cơn sóng. Anh không nhìn thấy cô. Thời gian

trôi qua. Anh lội xuống sâu hơn, gọi tên cô. Cô vẫn không nổi lên. Anh giật
phăng áo sơ mi, ném nó ra phía sau. Đi xa hơn. Điên cuồng. Chân bị trượt
và anh chìm xuống. Cái lạnh bao trùm quanh anh.

Anh nhìn thấy cô ngay trước khi một con sóng trùm lên nhấn anh chìm

sâu hơn, quay tròn cơ thể anh. Anh không biết mình đang hướng lên hay
đâm xuống. Đầu anh va vào thứ gì đó rất cứng. Quay cuồng. Vùng vẫy nổi
lên mặt nước. Một con sóng khác lại kéo anh xuống. Anh bị sặc nước, vùng
vẫy theo bản năng.

Bất chợt một vòng tay ôm lấy quanh eo anh, bên tai nghe có tiếng thì

thầm. “Bình tĩnh.”

Cô kéo anh vào bờ cho đến khi chân anh chạm đáy biển. Anh thở phì

phò, ho sặc sụa, cảm giác như vừa nuốt trọn cả con sóng. Belita ôm lấy
khuôn mặt anh, Audie lau mắt, đáp lại cái nhìn của cô một cách chăm chú,
chìm đắm trong cảm giác thân thuộc kỳ lạ, bối rối.

“Sao anh không bảo tôi là anh không biết bơi?” Cô hỏi.
“Tôi nghĩ cô bị đuối nước.”
Đồ lót của Belita dính sát vào người giống như lần đầu tiên anh thấy cô

ở nhà Urban. “Tại sao anh lại liều mạng cứu tôi?”

Audie biết rõ câu trả lời, nhưng lại hoảng sợ bởi câu hỏi đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.