SỐNG HAY CHẾT - Trang 169

không thể nhìn được toàn bộ cuộc sống của mình từ trên cao, để nhận biết
phương hướng và đặt mọi thứ vào đúng chỗ của nó.

“Cô có mấy em trai?” Anh ta hỏi.
“Anh biết là mấy mà.”
“Một là tội phạm giết cảnh sát, một là kẻ giết người hàng loạt - hẳn cô

rất tự hào.”

Bemadette dừng ăn, đặt cái bánh sandwich xuống, lau miệng bằng khăn

giấy, rồi gấp nó lại cẩn thận.

“Audie không giống Carl.”
“Nghĩa là sao.”
“Anh có thể ăn tương ớt từ cùng một lọ, nhưng chúng vẫn có vị khác

nhau.”

“Lần cuối cô nghe được thông tin về Audie là khi nào?”
“Tôi không nhớ.”
Anh ta ném cho cô nụ cười của một con sói đồng cỏ. “Thật kỳ lạ. Tôi

đã đưa cho nhóm trưởng của cô một bức ảnh. Cô ấy nói có người giống hệt
em trai cô đã tới đây gặp cô sáng nay.”

Bemadette không đáp.
“Anh ta muốn gì?”
“Tiền.”
“Cô có đưa cho anh ta không?”
“Tôi không có tiền.”
“Anh ta đang ở đâu?”
“Nó không nói.”
“Tôi có quyền bắt giữ cô đấy.”
“Làm đi, ngài cảnh sát trưởng.” Cô giơ hai tay ra. “Tốt nhất là nên đánh

tôi. Tôi rất nguy hiểm đấy. Ồ không, phải rồi - anh thích bắn người hơn nhỉ.”

Valdez không mắc bẫy, nhưng anh ta thực sự muốn quét sạch vẻ cười

cợt khỏi khuôn mặt cô bằng mu bàn tay mình.

Bemadette gói phần bánh ăn dở vào giấy sáp và ném vào thùng rác.

“Tôi phải quay lại phòng bệnh. Bọn trẻ cần được chăm sóc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.