SỐNG HAY CHẾT - Trang 215

ngủ trong tình trạng nửa thức nửa ngủ. Luôn áp sát lưng vào mọi bức tường.
Nhưng cô biết không - tôi đã ngủ ngon từ khi rời khỏi đó. Tôi cho là mình
đã ngộ ra một điều rằng nỗi sợ mới chính là kẻ thù thực sự.”

Cô hít sâu. “Anh đang ở đâu?”
“Trong một cửa hàng rượu.”
“Hãy để tôi đến đó và giúp anh nhé.”
“Tôi sẽ không ở lâu đâu.”
“Còn Carl thì sao?”
“Anh ấy chết rồi.”
“Khi nào?”
Audie áp chặt điện thoại vào tai và nhắm nghiền mắt cho đến khi

những dải màu sắc sáng rực xoáy vào đồng tử của anh. Dải màu nhạt dần và
anh mường tượng lại cảnh anh trai ngồi bên dòng sông, khuôn mặt ướt đẫm
mồ hôi, ôm chặt khẩu súng trong lòng. Máu rỉ ra băng quấn quanh ngực,
Carl nhìn đăm đăm xuống dòng nước đen sì như thể con sông đang nắm giữ
câu trả lời cho câu hỏi quan trọng nhất trong đời. Carl biết anh ấy sẽ không
tới bệnh viện. Anh ấy cũng không trốn tới California để bắt đầu cuộc sống
mới.

“Người đàn ông mà anh bắn chết có một người vợ cùng đứa con đang

đợi bên đường,” anh ấy nói. “Anh ước mình có thể làm lại tất cả. Anh ước
mình chưa từng được sinh ra.”

“Em sẽ đi tìm bác sĩ,” Audie nói. “Rồi anh sẽ ổn thôi.” Nhưng ngay cả

khi nói ra những lời đó, Audie vẫn biết rằng chúng không đúng.

“Anh không xứng đáng được tha thứ hay cầu nguyện,” Carl nói. “Anh

thuộc về nơi đó.” Anh ấy chỉ vào dòng sông đang cuộn xoáy, sủi bọt, đầy
dầu nhớt đen sì và không khoan nhượng.

“Đừng nói thế,” Audie lo lắng.
“Nói với mẹ là anh rất yêu bà.”
“Mẹ biết mà.”
“Đừng nói với mẹ chuyện sắp xảy ra.”
Audie muốn tranh luận, nhưng Carl không muốn nghe. Anh ấy chĩa

khẩu súng vào Audie và bảo anh đi đi. Anh không chịu. Carl gí súng vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.