SONG HOA ĐIẾM ĐỒNG NHÂN - SƯƠNG HOA DẠ NGÂM - Trang 142

“Hồng Lân!” Vương kinh hỉ (vui mừng) gọi.

Trong mắt y tràn đầy đều là vui sướng, gợi cảm ưu mĩ thần biện (môi)

nhếch lên, thần thái động lòng người. Chính là sắc mặt của y có chút tái
nhợt, trên trán còn có bạc hãn (mồ hôi).

“Điện hạ, sao ngài lại tới đây?” Yam thấy Vương cũng là thập phần cao

hứng, chính là hành vi lỗ mãng không để ý thân phận chính mình này của y
vẫn khiến hắn có chút sinh khí (tức giận). Thế nhưng sau khi nhìn thấy
khuôn mặt Vương tái nhợt vì đi đường mệt nhọc cùng mồ hôi trên trán, liền
không đành lòng trách móc nặng nề.

“Không nghĩ tới sẽ ở trên đường gặp ngươi. Thật sự là khéo a” Vương

cũng không có trả lời câu hỏi của hắn, chính là vui sướng mỉm cười nói.

Yam nhìn y chỉ dẫn theo ba gã Kiện Long Vệ, không khỏi tức giận trừng

mắt nhìn mấy người kia.

Ba người chột dạ kêu: “Hồng Tổng quản” Bọn họ nghĩ thầm, là điện hạ

kiên trì phải đi a, chúng ta chính là nghe lệnh làm việc, Tổng quản không
cần trừng chúng ta như vậy.

“Điện hạ, ngươi đi đã bao lâu rồi, có mệt hay không?” Yam chuyển

hướng Vương, ôn nhu hỏi han.

“Không phiền lụy. Hồng Lân a, thấy ngươi trẫm liền cao hứng” Vương

từ khóe mắt tới đuôi lông mày đều là ý cười. Hiển nhiên loại tâm tình này
ảnh hưởng đến tinh thần lực của y. Yam có thể cảm nhận được rõ ràng thân
thể y tuy rằng mệt nhọc nhưng tinh lực lại rất dư thừa.

Hai người sóng vai, chậm rãi kỵ mã (cưỡi ngựa) đi về phía trước. Ba gã

Kiện Long Vệ đối với quan hệ của Hồng Lân cùng Vương trong lòng biết
rõ, đều biết điều mà duy trì khoảng cách xa vài bước theo ở phía sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.