SONG HOA ĐIẾM ĐỒNG NHÂN - SƯƠNG HOA DẠ NGÂM - Trang 167

lúc ban đầu. Hai người đã muốn tiêu trừ ngăn cách, cho nên một “chướng
ngại vật” như nàng, cũng đã không còn trọng yếu.

Vương hậu có một loại cảm giác thật sâu mất mát cùng bi ai. Tại trong

hoàng cung này, tác dụng duy nhất của mình chính là vì Vương sinh hạ một
người thừa kế. Không, không phải vì Vương, mà là vì Vương cùng ái nhân
của y – Hồng Lân. Sinh hạ cho hai người họ một hài tử.

Đột nhiên Vương hậu từ trong đáy lòng sinh ra một cỗ thật sâu oán hận.

Lạ lùng hơn là, oán hận này lại không nhằm vào Vương, mà là nhằm vào
người đã cùng nàng phát sinh quan hệ, khiến nàng hoài thượng hài tử, rồi
lại đem nàng vứt bỏ để một lần nữa trở về bên người Vương, Hồng Lân.

Vương hậu bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại thành nắm, nhưng trên

mặt nàng vẫn là đoan trang ôn nhã. Thậm chí nàng ngẩng đầu nhìn Vương,
quan tâm nói: “Điện hạ, sắc mặt ngài giống như không được tốt lắm, có
phải hay không thân thể không thoải mái?”

Vương cười cười, nói: “Trẫm không có việc gì. Ái phi không cần lo

lắng”

Này cũng giống như phu thê bình thường quan tâm lẫn nhau, giống như

trước đây, vẫn là một đôi phu thê “ân ái”.

Ngọ thiện chuẩn bị hảo, Vương cùng Vương hậu ngồi đối diện nhau,

nhẹ nhàng cầm đũa dùng bữa.

Hai người xuất thân đều cao quý, cử chỉ tao nhã, lễ tiết thậm giai (rất

tốt). Thực bất ngôn (ăn không nói), tẩm bất ngữ (ngủ không tiếng), dùng
cơm cũng thật yên lặng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng bát đũa.

Vương hậu cũng không khẩu vị muốn ăn cái gì, hầu như chỉ dùng chiếc

đũa lùa cơm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.