Vương thái y sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất.
Yam xông lên phía trước từng bước, nói: “Ngươi có thể xác định? Mấy
tháng?”
Vương thái y nói: “Đại khái, đại khái đã hơn bốn tháng”
Vương buồn bực nói: “Ngươi như thế nào không nói sớm!”
Vương thái y cẩn thận quan sát một chút, thấy Vương tựa hồ cũng
không có giận tím mặt cùng khiếp sợ không tin như trong tưởng tượng của
mình, ngược lại có chút vừa mừng vừa sợ, không khỏi lá gan cũng lớn một
chút, nói chuyện trôi chảy hơn nhiều: “Cựu thần vẫn là không dám xác
định, dù sao, dù sao điện hạ cùng Vương hậu nương nương bất đồng. Bất
quá mấy ngày gần đây bệnh trạng của điện hạ ngày càng rõ ràng, thậm
chí…thậm chí ngay cả máy thai cũng đều bắt mạch thấy được, thần vẫn do
dự, không biết nên…nên như thế nào đối điện hạ giải thích”
Vương không kiên nhẫn khoát tay, ức chế hoan hỉ trong lòng, nói:
“Ngươi không cần giải thích. Chỉ cần nói cho trẫm, trẫm thật là có dựng tử
tự?”
“Phải”
Vương mừng rỡ, ở trong phòng đi qua đi lại, lại nhịn không được để tay
lên bụng, nhìn Hồng Lân mỉm cười.
Bỗng nhiên y nhớ tới cái gì, nói: “Ngươi trước đó vài ngày cho trẫm
khai dược, có thể ảnh hưởng đến hài tử không?”
Vương thái y sửng sốt một chút, vội nói: “Điện hạ yên tâm, phương
thuốc thần khai đều là ôn bổ tư nhuận, vạn không dám thương tổn hoàng
tự” Lão cũng là một lão nhân tinh trong cung, nhìn ra Vương đối việc chính