“Điện hạ” Yam rất muốn khước từ không đi, nhưng hắn là tổng quản
Kiện Long Vệ, Vương ra lệnh, hắn lại không thể không vâng theo, bởi vậy
rất là tâm bất cam tình bất nguyện, nói: “Lúc này rời khỏi ngài, ta trong
lòng thật sự không yên tâm. Không bằng…”
Vương mỉm cười cắt ngang lời hắn, nói: “Hồng Lân a, ngươi không cần
lo lắng, ta hết thảy đều hảo. Vương thái y mỗi ngày đều đến bắt mạch cho
ta, không phải nói ta cùng hài tử đều rất hảo sao”
“Chính là…”
Vương nói: “An Bắc Phủ dân biến, tụ chúng nháo sự (quần chúng tụ tập
gây rối), còn giết quan phủ, ta đã phái người đi trấn áp. Chẳng qua chuyện
này không phái người thân tín đi điều tra làm rõ một chút ta không yên
lòng. Ngươi là người ta tối tín nhiệm, chỉ có ngươi đi ta mới yên tâm a”
Vương đều đã nói đến vậy, Yam còn có thể làm sao bây giờ? Đành phải
cúi đầu đáp ứng.
Kỳ thật tinh thần lực của hắn thăm dò sơ qua một chút, liền như thế nào
không rõ ý tứ của Vương? Còn không phải bởi vì sản kì của Vương hậu chỉ
còn cách vài ngày, Vương không nghĩ để cho Hồng Lân ở lại trong cung lúc
này mà thôi.
Yam đối Vương đa nghi cùng lòng dạ hẹp hòi như thế này, tuy rằng cũng
không để ý, thậm chí đôi khi còn cảm thấy được rất đáng yêu, nhưng nhiều
lần, cũng khó tránh khỏi có chút bất mãn cùng không chịu được.
Xem ra về sau muốn cho Vương thoát khỏi đa nghi, còn cả một chặng
đường dài phải đi.
Hắn lại không biết, quả thật Vương trong lòng có ý từ này, nhưng cũng
không phải chủ yếu. Mục đích chính, là muốn phái Hồng Lân đi xa, để an
bài chuyện “tự tử” của Vương hậu.