tiếp một đoạn thời gian, có lẽ có thể nắm giữ năng lực sử dụng càng cao
cấp.
Vương ôm Vương Duyên ở bên cạnh thủy trì chậm rãi tản bộ.
Mùa xuân là mùa đẹp nhất của Triều Tiên, bách (trăm) hoa trong hoa
viên nở rộ, cảnh xuân mê người, tâm tình của tiểu Vương Duyên cũng tốt
lên, trong miệng bắt đầu phun phao phao, phát ra phốc phốc tiếng cười.
Các cung nhân thấy tiểu thế tử ở trong ôm ấp của Vương dần dần trở
nên im lặng, cũng đều nhẹ nhàng thở ra. Nhìn thấy hình ảnh phụ từ tử hiếu
trước mắt này, càng cảm thấy được hai phụ tử càng ngày càng giống nhau.
Vương ôm hài tử, tâm tình cũng theo hài tử biến hóa mà thay đổi. Nhìn
trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Vương Duyên là một bộ dáng vui
vẻ, chính mình cũng mỉm cười.
Bọn họ đi dạo một hồi lâu, Vương ôm hài tử có chút mệt mỏi, liền đi
vào trong đình ở hoa viên ngồi xuống, đem hài tử đặt ngồi lên trên đùi
chính mình.
Tiểu Vương Duyên nguyên bản hết nhìn đông tới nhìn tây, bỗng nhiên
giống như bị cái gì hấp dẫn, áp sát vào trên người Vương, đầu anh nhi kích
thước bằng một phần ba người khác vừa vặn tựa vào trên bụng y.
“Ô nha? Phốc phốc phốc…”
Vương Duyên chìa ra tiểu thủ, vỗ vỗ bụng phụ vương, một đôi mắt to
nhìn chằm chằm nơi đó, tựa hồ có chút tò mò, miệng phát ra âm thanh kỳ
quái.