Hơn nữa người này dị thường lớn mật, không có che mặt, cũng không có
mặc y phục dạ hành (đồ đi ban đêm => đồ đen từ trên xuống dưới), một
thân thường phục, thảnh thơi giống như ở trong nhà chính mình.
Đây, đây là gặp cao nhân rồi, tính mạng khó giữ được rồi…
Kinh Nguyên Quân trong lòng kêu rên, run run rẩy rẩy khàn khàn nói:
“Vị đại, đại, đại nhân này…”
Yam nói: “Ta không phải đại nhân”
“Vậy đại, đại hiệp…” Kinh Nguyên Quân ở Trung Nguyên đã lâu, biết
Trung Nguyên có rất nhiều võ lâm cao thủ, võ sĩ Triều Tiên không thể bằng
được.
Yam vẫn nói Hán ngữ, dung mạo cũng không phân biệt được là người
Hán vẫn là người Triều Tiên, cho nên Kinh Nguyên Quân cũng không biết
thân phận của hắn.
Yam nói: “Kinh Nguyên Quân đại nhân, ngươi không cần khẩn trương.
Tại hạ gần đây thủ đầu (tình hình kinh tế) có chút eo hẹp, nghĩ đến tìm
ngươi mượn chút bạc”
Kinh Nguyên Quân vừa nghe, chính là mưu tài (cầu tiền tài), nhất thời
nhẹ nhàng thở ra, lập tức thay khuôn mặt tươi cười, thật cẩn thận nói: “Đại
hiệp thủ đầu bất tiện, cứ việc nói ra. Ta đây sẽ sai người lấy bạc cho ngài”
Yam thân thủ điểm huyệt đạo của hắn. Vừa rồi một bên dẫn hắn nói
chuyện, một bên dùng tinh thần lực thăm dò đại não của hắn, thừa dịp thời
điểm vừa rồi hắn thả lỏng tinh thần, lập tức xâm nhập đi vào quét một lần.
Nguyên lai kế hoạch của tên này là như vậy…