SONG HOA ĐIẾM ĐỒNG NHÂN - SƯƠNG HOA DẠ NGÂM - Trang 379

Vương khoanh chân ngồi ở trước ải trác, cầm tấu chương trong tay, nhìn

hài tử nằm ở phía trước kề sát lên người mình, thập phần bắt đắc dĩ nói.

Tiểu thế tử cũng không biết có nghe hiểu lời nói của phụ vương hay

không. Trong tay bé cầm một cái lục giác linh cầu tinh (*) mĩ phiêu lượng,
ngồi ở trong lòng phụ vương ngoạn bất diệc nhạc hồ, tiểu thân mình chốc
lát hướng về phía trước, chụp lấy tấu chương trên bàn, chốc lát lại dựa vào
trong người phụ vương, vỗ vỗ bụng phụ vương.

Vương bị bé nháo đến tâm phiền ý loạn. Chính là một khi đem hài tử ôm

đi, bé sẽ oa oa khóc lớn, dỗ cũng dỗ không được.

Có một lần Vương tâm tình không tốt, nghe được tiếng khóc nháo của

tiểu Vương Duyên, cũng không tâm tình dỗ bé, liền bực bội nói: “Để cho
hắn khóc! Khi nào khóc đủ thì ngủ!”

Ai ngờ tiểu Vương Duyên giống như nghe hiểu được, nháy mắt tiếng

khóc càng thêm rõ to. Vì thế bé càng không ngừng khóc không ngừng khóc,
thẳng đến gần một canh giờ, tiểu tảng tử (cuống họng nhỏ) đều khóc đến
khàn, đem Vương hậu nghe tin đến dỗ bé nửa ngày đau lòng không chịu
được, kết quả tự mình ôm bé đến cầu Vương.

Vương cũng đau lòng a. Nghe âm thanh tiểu tảng tử của hài tử y đã sớm

hối hận, chính là trong lòng còn ngại mặt mũi, đành phải ở phòng cách vách
vô cùng lo lắng đi tới đi lui, không dám đến phòng của thế tử. Vừa lúc
Vương hậu ôm hài tử đến cầu y, chính mình xem như có cái bậc thang đi
xuống, lúc này mới tiếp nhận tiểu Vương Duyên.

Vừa vào trong lòng y tiểu Vương Duyên lập tức nín khóc, một đôi mắt

to hàm chứa nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn mếu mếu, so với ủy khuất càng
ủy khuất nhìn Vương.

Vương trong lòng áy náy a, ôm hài tử không bao giờ…buông tay nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.