SỐNG LẠI LÀM BIÊN ĐẠO CHỦ CHỐT - Trang 156

biết hắn sẽ cầu cái gì, nguyện vọng của một người sẽ phản ánh ra rất nhiều
thứ.

Sở Du cũng không có thói quen theo dõi người khác, cuối cùng cũng

không chạy lên nhìn, lát sau liền vứt chuyện này sau ót.

Bồ Tử Hạo cầu không phải học hành, cũng không phải tình yêu. Hắn

đưa tay nhẹ nhàng lắc lắc khóa nguyện ước đã cài chắc, đón lấy làn gió núi
hơi lạnh, tâm tình của hắn giờ cũng như núi cao vậy, bình tĩnh. Hắn sẽ
không cưỡng cầu nhân duyên với Sở Du, bởi vì biến số ở tương lai quá
nhiều, hắn có thể không phải là lựa chọn tố nhất dành cho cô ấy, cho nên,
hắn xin khóa bình an.

Hắn hy vọng cô có thể cả đời thân thể khỏe mạnh, bình an vui vẻ, coi

như dù bên cạnh cô không phải mình, thì cô cũng sẽ hạnh phúc. (cảm động
thật:"<)

Đại hài tử tâm tình yên bình, hắn không cầu có, chỉ cầu cô được trời

cao trân trọng.

Các bạn học nghỉ ngơi một lúc, giáo viên bắt đầu tập hợp cả đội, xếp

hàng ngồi cáp treo xuống núi. Cáp treo trong núi qua lại không ngớt, Sở Du
nhìn ngoài cửa sổ ngắm cảnh đẹp của Hoàng Sơn, trong lòng vô cùng cảm
khái[2]. Cô rất ít khi có cảm giác thích ý ngư vậy, công việc bận rộn khiến
cho cô có chút tê liệt, rất hiếm khi chứng kiến sự kỳ diệu của tự nhiên. Vào
giờ khắc này, Sở Du cảm thấy, cô có thể sống lại thật may mắn, thì ra thế
giới bên ngoài còn rộng lớn như vậy.

[2]cảm khái: có cảm xúc và thương cảm ngậm ngùi.

Cáp treo rất nhanh đã đến nơi, mọi người ở tiệm cơm dưới chân núi ăn

ngấu nghiến một phen, lại kéo lê thân thể mệt mỏi về khách sạn. Thầy
Trương cũng khá mệt mỏi, giọng nói bắt đầu khàn khàn, nhưng thầy vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.