SỐNG LẠI LÀM BIÊN ĐẠO CHỦ CHỐT - Trang 154

Một lát sau, nhóm người cuối cùng cũng tới đỉnh núi, Trần Huyên

hướng Sở Du vẫy tay một cái, đi tới. Mọi người leo leo trèo trèo một thời
gian dài, không mệt mỏi mới lạ, từng nhóm nhỏ chia ra ngồi nghỉ ngơi.
Trên đỉnh núi có một tiệm nhỏ bán nước uống và đồ ăn nhẹ, giá cả tương
đối đắt, nhưng mà, có một tiệm khác bán ổ khóa nhỏ lại hấp dẫn được sự
chú ý của học sinh.

Chỗ rìa đỉnh núi có lan can, là một dây xích thật dài ngăn du khách lại,

tránh để bọn họ lạc đến những nơi quá vắng vẻ. Trên dây xích ấy treo rất
nhiều móc khoá cầu nguyện, mỗi một móc khóa đều có những dòng chữ
khác nhau, thể hiện tâm nguyện của người viết.

Trần Huyên và Sở Du nhìn một lượt dây xích, mỗi người đều có

những mong ước khác nhau, tình yêu, sự nghiệp, người thân, sức khỏe,...
Trần Huyên hứng chí bừng bừng nói, "Du nhi à, cậu có muốn làm một cái
không? Tụi mình chuẩn bị thi đại học, cầu một cái liên quan đến chuyện
học hành đi?"

Sở Du lắc đầu một cái, Trần Huyên kinh ngạc, "Vậy cậu muốn cái gì?

Sức khỏe?...Hoa đào?"

Sở Du dở khóc dở cười, "Tớ không muốn, nếu cậu thích, tớ có thể

cùng cậu đi mua một khóa nguyện cầu."

Hai người ở trong tiệm lựa chọn một cái, Trần Huyên muốn cầu

nguyện chuyện học hành, cô nhờ người trong tiệm khắc "học hành thành
công" cùng với tên của mình. Trần Huyên nhận lại khóa đã được khắc chữ,
cùng với Sở Du tìm một vị trí thuận lợi, thành tâm cầu nguyện một hồi,
đem khóa của mình trịnh trọng khóa lên xích sắt.

Trần Huyên loay hoay với ổ khóa của mình một chút, không nhịn

được lại tiếp tục giựt dây Sở Du, "Cậu thật sự không cầu một cái sao? Hiếm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.