Thầy Trương nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, "Cẩn thận một chút! Mưa
xong đường tương đối trơn!"
Sở Du bây giờ còn chút kinh hồn bạt vía, vừa rồi cô đụng trực tiếp vào
Bồ Tử Hạo, may mà không ngã, nếu không bạn học phía sau cũng gặp tai
họa. Nhất Tuyến Thiên quá hẹp, chỉ cần một người té thì giống như hiệu
ứng domino mà ngã xuống theo hết.
Bồ Tử Hạo lấy tay đỡ lấy Sở Du, giúp cơ tiếp tục đi về phía trước.
Trên núi nhiệt độ hơi thấp, khiến cho nhiệt độ nơi bàn tay của Bồ Tử Hạo
càng rõ ràng. Hắn nhẹ nhàng chống sau lưng Sở Du, cách lớp áo cô có thể
mơ hồ cảm nhận được sự ấm áp của tay hắn.
Sở Du nghĩ: Đây là một đại hài tử (thằng nhóc lớn) ấm áp cả trong lẫn
ngoài đấy!
Đoàn người rốt cuộc vượt qua được Nhất Tuyến Thiên, Sở Du leo lên
đến nấc thang cuối cùng, đứng vững trên mặt đất, thở dài nhẹ nhõm, Bọn
họ rốt cuộc cũng đi ra khỏi thạch hạng, lần nữa thấy được ánh sáng. Lúc
này, tầm mắt rộng rãi, nhìn núi rừng phía xa xa, chỉ cảm thấy tinh thần thật
sảng khoái.
Sở Du thành tâm nói cảm ơn với Bồ Tử Hạo đang đứng sau lưng, Bồ
Tử Hạo ngược lại hỏi, "Tay cậu không sao chứ?"
Sở Du xòe bàn tay ra mới phát hiện có vết xước, đoán chừng là do vừa
rồi ở trên vách đá quẹt phải. Vừa rồi ở Nhất Tuyến Thiên cô sợ mình dừng
lại sẽ làm đội hình phía sau bị đứng, không nhìn kỹ mà cứ tiếp tục đi, cũng
may vết thương không nghiêm trọng. Chẳng qua là trầy da một chút.
Bồ Tử Hạo đưa cho Sở Du một chai nước suối, để cô rửa vết thương.
Sở Du nghe lời làm theo, vừa rửa vết thương vừa cảm thấy có chút vi diệu.
Bồ Tử Hạo nhìn vậy nhưng năng lực trong cuộc sống mạnh hơn cô nhiều,
vô cùng tỉ mỉ, cô tự thẹn mình không bằng.