SỐNG LẠI LÀM BIÊN ĐẠO CHỦ CHỐT - Trang 155

khi được đến Hoàng Sơn một lần, cậu có thể cầu cho người thân của mình
nha?!"

Sở Du lắc đầu một cái, bất vi sở động[1].

[1]bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục.

Trần Huyên hơi nghi ngờ, "Cậu không tin cái này sao? Chính là cầu

nguyện đó nha. " (ở đây có lẽ ý của Trần Huyên muốn nói là chỗ này cầu
được ước thấy hoặc đại loại vậy, nhưng mà tác giả không đề cập rõ.)

Sở Du bình tĩnh nói, "Không, tớ thật sự tin, cho nên càng không dám

cầu."

Cô có thể sống lại thêm một lần nữa, điều này chứng tỏ có một lực

lượng huyền diệu bí ẩn nào đó, khiến cho cô càng không muốn cầu nguyện.
Sở Du nhẹ nhàng nói, "Cầu người không bằng cầu mình, ông trời phải hoàn
thành nhiều nguyện vọng như vậy, cũng có lúc rất mệt mỏi chứ? Tớ sẽ
không tăng gánh nặng cho ông ấy nữa, hơn nữa nếu thành sự thật còn phải
làm lễ tạ ơn."

Sở Du không thích cảm giác cầu xin người khác, càng không muốn nợ

người khác cái gì, cho dù người này là ông trời, cũng không được. Cô
không muốn nhận quá nhiều nhân tình, khiến cho cô cảm thấy gánh nặng
và áy náy. Nếu như muốn cái gì thì sẽ đem hết toàn sức lực của mình đi
tranh thủ, cô sợ nhận của người khác quá nhiều, cô không trả nổi.

Trần Huyên cái hiểu cái không, chẳng qua là không cưỡng ép nữa.

Sở Du và Trần Huyên ngồi trên đỉnh núi nghỉ ngơi một hồi, cô nhìn

thấy Bồ Tử Hạo đang đứng một mình một góc, hắn đưa tay cài khóa
nguyện ước lên xích sắt, chỉ là không biết hắn cầu cái gì. Sở Du có chút tò
mò, Bồ Tử Hạo chắc chắc sẽ không cầu nguyện chuyện học hành, cô không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.