SÔNG NGẦM - Trang 206

Đang ăn, bỗng ngoài sân có tiếng chân bước lạch bạch, tiếp đó một

người đàn ông khoác áo bông bước vào.

Bà quả phụ họ Thôi đứng dậy: "Trưởng thôn."
Phương Mộc vội vàng đứng dậy, người đàn ông được gọi là trưởng

thôn chìa tay ra bắt tay Phương Mộc.

"Nghe Đại Xuân nói, trong thôn có khách, tôi đến gặp một tí." Trưởng

thôn lấy thuốc lá ra đưa cho Phương Mộc một điếu: "Tôi tên là Lục Thiên
Trường, anh tên là gì?"

Phương Mộc giới thiệu về mình, tất nhiên vẫn là nhiếp ảnh gia. Lục

Thiên Trường vừa nghe vừa gật đầu, đồng thời vẫn liên tục rít thuốc. Qua
làn khói thuốc bảng lảng bay lên, Phương Mộc biết ông ta vẫn đang quan
sát mình.

Phương Mộc đã quá quen với những ánh mắt như vậy, trong lúc

chuyện trò, anh cũng âm thầm quan sát đối phương.

Lục Thiên Trường khoảng năm đến sáu mươi tuổi, mái tóc ngắn xơ

cứng, gương mặt sương gió đã in đầy nếp nhăn, mắt không to, nhưng rất có
thần, hai bàn tay thô ráp, lưng còn rất thẳng.

Có thể thấy, đây là một người có vốn sống phong phú, ý chí kiên định.
Lục Thiên Trường cũng để ý thấy Phương Mộc đang quan sát mình,

chuyện trò thêm vài câu rồi đứng dậy cáo từ.

"Chỗ chúng tôi là nông thôn, điều kiện không tốt, anh Phương chịu

khó vậy nhé."

"Thế này là tốt lắm rồi." Phương Mộc chỉ vào chiếc khay, "Cô Thôi rất

nhiệt tình, làm bao nhiêu là thức ăn cho cháu."

Lục Thiên Trường nhìn bà quả phụ họ Thôi mỉm cười: "Nhà bà ấy có

điều kiện, chúng tôi thì không thể sánh được, ha ha."

Bà quả phụ họ Thôi cúi đầu, người như khẽ run lên.
"Đi nghỉ sớm đi nhé." Lục Thiên Trường chỉnh lại chiếc áo bông trên

người, "Sáng sớm mai tôi bảo Đại Xuân đến đón anh." Dứt lời, liền quay
người đi ra cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.