SÔNG NGẦM - Trang 229

Mới đi được mười mấy mét, đã nghe thấy Lục Hải Yến kêu "ối" một

tiếng, Phương Mộc nghĩ bụng không ổn rồi, anh vừa đi nhanh hơn, vừa cố
gắng soi đuốc ra xa.

Lục Hải Yến đứng cách anh mười mấy mét, người nghiêng sang một

bên trông rất kì quặc, khi đến gần cô, Phương Mộc thở phào nhẹ nhõm.

Lục Hải Yến chạy quá nhanh, lại không nhìn rõ đường, nên tóc đã bị

mắc vào cành cây ven đường.

Cô cuống quýt nghiêng đầu, tay túm lấy cành cây ra sức rứt, nhưng

càng gỡ lại càng đau, không làm sao rứt ra được.

Phương Mộc vội cắm ngọn đuốc lên thân cây bên cạnh, định giúp cô

gỡ tóc ra. Bốn bàn tay luống cuống châu vào cùng một lúc khiến cho đám
tóc càng mắc chặt hơn. Lục Hải Yến vừa cuống vừa bực, cô bẻ luôn cành
cây xuống, mặc kệ cho tóc vẫn mắc chặt trên cành cây vừa bẻ gãy, quay
người đi luôn, không ngờ lại vấp chân vào một cục đá núi, ngã nhào xuống
đất.

Phương Mộc vội đi tới đỡ cô dậy, ngón tay anh vừa chạm vào vai, Lục

Hải Yến liền đưa tay ra ôm chặt lấy Phương Mộc, như thể túm được phao
cứu hộ.

Phương Mộc xấu hổ, nhưng không đẩy được cô ra, đành khom người

trên mặt đất kệ cho Lục Hải Yến ôm lấy mình.

Lục Hải Yến khóc thảm thiết, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Tôi biết

làm sao đây… Em trai tôi biết làm sao đây..."

Mặc dù mặc chiếc áo bông rất dày, Phương Mộc vẫn cảm nhận được

sức mạnh khác thường từ bàn tay Lục Hải Yến, sự tuyệt vọng và bất lực
khiến ngón tay cô như sắp cắm sâu vào da thịt Phương Mộc. Trong khu
rừng hoang vắng này, nơi duy nhất có thể gửi gắm hy vọng lại là một người
lạ mặt mới tiếp xúc vài ngày. Không biết đối với cô đó là sự may mắn hay
bất hạnh?

Phương Mộc buông một tiếng thở dài tự đáy lòng, anh vòng tay nhẹ

nhàng đặt lên vai Lục Hải Yến.

Mấy phút sau tiếng khóc của Lục Hải Yến dần dần đỡ thảm thiết hơn,

sau khi bình tĩnh trở lại, cô đẩy Phương Mộc ra, lặng lẽ gỡ lọn tóc còn mắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.