SÔNG NGẦM - Trang 230

chặt trên cành cây. Phương Mộc cũng thấy lúng túng, anh cầm lấy ngọn
đuốc, không biết nói gì, đành im lặng nhìn Lục Hải Yến.

Dưới ánh lửa, dáng vẻ Lục Hải Yến trông vô cùng thảm hại. Tóc tai

xõa xượi, chiếc áo lông chồn bị cành cây cào rách mấy chỗ, mặt loang đầy
vết bẩn vì bụi đất hòa lẫn nước mắt. Có lẽ cô cũng ý thức được bộ dạng
thảm hại của mình, nên cúi mặt không dám ngẩng đầu lên, sau khi vuốt lại
mái tóc, cô liền vội bò dậy, khẽ lau mặt, rồi nói nhỏ: "Đi thôi!"

"Cô có biết đường không?" Phương Mộc hỏi.
Lục Hải Yến khẽ gật đầu. Phương Mộc đưa ngọn đuốc vào tay cô: "Cô

đi đằng trước." Anh nghĩ một lát rồi nói thêm một câu: "Nhìn đường cẩn
thận."

Lục Hải Yến đỏ bừng mặt, im lặng cầm lấy cây đuốc.
Càng lên cao, rừng núi càng rậm rạp, thêm vào đó, khắp mọi nơi đều

phủ một màu trắng xóa, Phương Mộc nhanh chóng mất phương hướng.
May mà có Lục Hải Yến đi trước dẫn đường, quanh co một hồi, dần dần
cũng lên đến nửa sườn núi.

Vệt sáng dài đó mỗi lúc một rõ hơn, gần như nhìn rõ cả những đốm

lửa nhảy nhót. Phương Mộc nhận thấy họ vẫn đang từ từ đi lên, có nghĩa là
những người đuổi theo đó vẫn chưa bắt được Lục Hải Thao, nếu không họ
đã xuống núi từ lâu rồi.

Điều này khiến dũng khí trong anh trỗi dậy, chỉ cần tìm được Lục Hải

Thao, có thể sẽ giải mã được điều bí mật nơi đây.

Lục Hải Yến cũng nhận ra điều này, cô vừa nhìn chằm chằm theo

những đốm sáng đó, vừa chạy nhanh trên con đường nhỏ xuyên qua những
vạt rừng rậm rạp. Nhưng Phương Mộc cảm thấy kì quặc là, đám người đuổi
bắt đó rõ ràng là ở sườn núi phía đông, còn Lục Hải Yến lại chọn con
đường đi về phía tây.

"Chờ một tí đã!" Phương Mộc thở hổn hển nói: "Có nhầm hướng

không đấy?"

"Không nhầm!" Lục Hải Yến không hề quay đầu lại, "Chỗ này có một

con đường tắt."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.