SÔNG NGẦM - Trang 262

Tiêu Vọng dẫn Phương Mộc đến một nhà hàng khá sang trọng,

Phương Mộc nhìn giá tiền các món trong thực đơn lè lưỡi, được cái không
đông khách, xung quanh cũng khá yên tĩnh.

Sau khi rượu và đồ ăn được mang tới, Phương Mộc lặng lẽ uống, anh

cảm nhận được Tiêu Vọng nhìn mình suốt. Hai người nói chuyện, câu được
câu chăng, cho đến khi uống hết bảy tám chai cậu ta mới bắt đầu nói nhiều
hơn.

"Đợt này cậu đang bận gì?" Tiêu Vọng ném cho Phương Mộc một

điếu thuốc lá, rồi tự châm một điếu, "Vẫn đang điều tra vụ ông Hình à?"

Phương Mộc "ừ" một tiếng thay cho câu trả lời.
"Cậu kiên trì thật đấy." Tiêu Vọng khẽ cười, "Người như cậu bây giờ

không nhiều."

"Cũng không hẳn thế." Phương Mộc khó nhọc xê dịch hai chân, cảm

giác vết thương vẫn âm ỉ đau, "Mọi người cũng đều đang điều tra việc này
đấy chứ."

"Ý cậu nói nhóm điều tra ấy hả?" Tiêu Vọng hứ một tiếng, "Chỉ là cái

vỏ rỗng."

"Là sao?"
"Trong tình hình bây giờ, ai còn dám chuốc vạ vào mình? Bọn Trịnh

Lâm tích cực nhất, cuối cùng thế nào? Bẻ gãy cả rồi." Tiêu Vọng rót một
cốc rượu, tự uống cạn, "Cậu điều tra vụ này, sẽ có người điều tra cậu. Làm
cái nghề của bọn mình, có ông nào dám bảo đảm mình không mắc bất cứ
sai phạm nào? Cho nên, ốc không mang nổi mình ốc, còn tâm trí nào mà
điều tra?"

Phương Mộc im lặng. Tiêu Vọng nói có lý. Một bên là quyền lợi sát

sườn, một bên là công việc, hy vọng cực nhỏ mà rủi ro lại cực lớn, cho dù
là ai đi nữa, có lẽ đều lựa chọn giống nhau.

"Cho nên," Tiêu Vọng rót đầy cốc cho Phương Mộc, "Lúc cần từ bỏ

thì tốt nhất là từ bỏ. Tôi biết cậu thân với ông Hình, nhưng có một câu như
thế này, nếu ông trời gây tai họa, vẫn còn khả năng sống, còn mình gây tai
họa, thì chỉ có chết. Chúng ta đều đã cố gắng hết sức."

Phương Mộc im lặng một lúc lâu, cuối cùng cầm cốc lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.