SÔNG NGẦM - Trang 374

cùng cũng bình tĩnh trở lại, xiêu vẹo đi vào trong phòng tắm, một lúc sau
tiếng nước chảy ào ào vọng ra.

Phương Mộc đứng dậy, đi đến bên tấm cửa kính sát mặt đất, chăm chú

ngắm nhìn thành phố vừa thức dậy sau những cơn mơ. Đây đúng là khoảnh
khắc tối nhất trước lúc bình minh. Ánh trăng hắt về phía tây, những ngôi
sao mờ nhạt. Mặt trời lẽ ra phải nhô lên, nhưng mãi không xuất hiện.

Phương Mộc nhìn về đằng đông, ở đó những ngôi nhà cao tầng mọc

dày đặc hơn, sừng sững lạnh lùng. Chúng che khuất đường chân trời, cho
dù mặt trời có nhô lên cũng phải vùng vẫy một hồi, mới có thể lộ ra vẻ rực
rỡ ấm áp vốn có đằng sau những góc cạnh kia. Chúng cao lớn và im lìm
như thế, nếu như không được tô điểm bởi những ánh đèn lác đác, sẽ khiến
người ta có cảm giác chẳng khác nào một ngọn núi Long Vĩ.

Có điều không biết, bên dưới liệu có dòng sông ngầm hung dữ nào

không.

Phương Mộc bỗng nhận ra, mình vẫn chưa thoát khỏi dòng sông ngầm

đó.

Luôn luôn bị nó bủa vây, luôn luôn bị nó nhấn chìm.
Tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần, rồi dừng hẳn. Một lúc sau Bùi

Lam quấn chiếc khắn tắm đi ra. Cô nhìn Phương Mộc đang đứng bên cửa
sổ, chầm chậm bước đến.

"Cho em một điếu thuốc." Vì khóc suốt một đêm, giọng Bùi Lam đã

khàn đặc. Phương Mộc rút một điếu thuốc đưa cho cô, rồi giúp cô châm
thuốc.

Bùi Lam đứng bên cạnh Phương Mộc, chăm chú nhìn thành phố dưới

chân mình, lặng lẽ hút thuốc. Gương mặt giấu sau làn tóc ướt thấp thoáng
ẩn hiện dưới đốm sáng phát ra từ điếu thuốc.

Hút xong một điếu thuốc, Bùi Lam khẽ hỏi: "Anh nghĩ là sau khi

người ta chết, có linh hồn không?"

"Tôi không biết." Phương Mộc cũng châm một điếu thuốc, rít mạnh

một hơi, rồi nhìn làn khói màu lam nhạt uốn lượn bay lên trước mắt,
"Nhưng tôi hy vọng là có."

Bùi Lam nhe răng khẽ cười, "Em cũng vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.