SÔNG NGẦM - Trang 375

Cô đưa tay ra, dịu dàng xoa lên bóng của mình trên tấm cửa kính.
"Lúc Thang Tiểu Mĩ chết… như thế nào?"
"Ở một khách sạn." Phương Mộc dừng lại một lát, "Trên người không

một mảnh vải."

Bùi Lam bật ra một tiếng "hả", cô ngẩng đầu, nhìn vào khoảng trời

đêm tăm tối, như muốn tìm kiếm gì đó.

"Hy vọng là linh hồn Tiểu Mĩ vẫn còn." Giọng Bùi Lam trầm nhẹ dịu

dàng, tựa như trong mơ, "Mong là cô ấy đang nhìn em."

Bùi Lam đưa tay lên trước ngực khẽ kéo, chiếc khăn tắm nhẹ nhàng

tuột xuống dưới chân.

Cô nhắm mắt lại, dang rộng hai cánh tay.
"Tiểu Mĩ, trả lại cơ thể của tớ cho bạn, cả bông hoa thạch thảo nữa.

Tất cả, đều trả lại cho bạn…"

Nét mặt cô bình yên và chân thành, như muốn linh hồn đang bay lượn

giữa hai cõi âm dương ấy chiếm lấy thân thể mình.

Dưới ánh đèn tối mờ, cơ thể để trần của Bùi Lam hệt như một bức

tượng, cô đứng yên lặng chờ đón giây phút ấy, hy vọng rằng có thể xua tan
mọi phiền muộn, xóa bỏ mọi nỗi hận thù từ đây.

Bên ngoài tấm cửa kính, thành phố đang dần sáng lên.
Một lúc lâu sau, Bùi Lam nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô mở mắt, nhìn

cơ thể vẫn thuộc về mình hiện ra trong tấm kính, nước mắt lại trào ra.

"Phương Mộc, tôi muốn làm gì đó cho Tiểu Mĩ."
Không có lời đáp. Bùi Lam quay mặt lại, người cảnh sát ấy đã biến

mất tự bao giờ.

Phương Mộc ngủ đến tận chiều, lúc anh tỉnh dậy, cổ họng khát khô,

đầu đau như búa bổ. Anh ngây người ra một lúc, rồi đứng dậy kiểm tra điện
thoại di động. Có mười cuộc gọi nhỡ của Biên Bình. Phương Mộc tắt máy,
rút sim điện thoại ra, rồi bắt đầu thu xếp hành lý.

Một chiếc ba lô nhỏ, mất đến mấy tiếng đồng hồ mới sắp xếp xong.

Rất nhiều đồ hết lấy ra lại cho vào, lấy ra lại cho vào, cứ như vậy. Cuối
cùng, Phương Mộc hoàn toàn mất kiên nhẫn, ngoài những đồ dùng thiết
yếu, tất cả những thứ khác đều lôi hết ra khỏi ba lô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.