SÔNG NGẦM - Trang 377

bóng ma, Đặng Lâm Nguyệt đã rời xa Phương Mộc trong sợ hãi. Sau khi
tốt nghiệp đại học J, hai người không gặp lại nhau lần nào nữa.

Phương Mộc không ngờ, trước khi mình rời khỏi thành phố C, người

quen cuối cùng anh gặp mặt lại là cô.

Thấy Phương Mộc ngạc nhiên nhưng không hề có ý ghét, Đặng Lâm

Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Lâu lắm rồi không gặp anh."
"Đúng vậy!" Phương Mộc thẫn thờ nói, "Em… em vẫn khỏe chứ?"
"Mọi việc cũng tương đối ổn. Em làm ở cục Du lịch." Đặng Lâm

Nguyệt hơi nghiêng đầu, "Nghe nói anh vẫn chọn nghề cảnh sát, thám tử?"

Thần thái Đặng Lâm Nguyệt vẫn như xưa, một cô gái cởi mở, hoạt

bát.

"Ừ." Phương Mộc khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua ngón tay cô, trên

ngón tay vô danh có vệt nhẫn mờ, "Sao vậy?"

"Gì cơ?" Đặng Lâm Nguyệt ngơ ngác, nhìn theo ánh mắt của Phương

Mộc đang hướng về ngón tay của mình, chợt hiểu ra, cô bật cười giòn tan.

"Mắt anh vẫn sắc ghê thật đấy, ha ha." Đặng Lâm Nguyệt xoa xoa

ngón tay, "Đừng hiểu nhầm, không phải là hôn nhân có chuyện gì đâu. Mấy
hôm nay ngón tay hơi sưng, nên tháo nhẫn ra thôi."

"Ồ, chúc mừng em." Lông mày Phương Mộc dãn ra, nhưng lập tức

nhíu lại, "Sao muộn thế này lại ra ngoài một mình?"

"Cũng không biết tại sao, từ lúc có bầu, em rất kén ăn." Đặng Lâm

Nguyệt bối rối mỉm cười, "Tối nay tự dưng cứ thèm ăn bánh canh tôm thịt,
thế là lén ra ngoài ăn."

Phương Mộc nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố vắng tanh không một

bóng người, anh đứng dậy nói khẽ: "Để anh đưa em về."

Bước đi trong bầu không khí se lạnh của buổi đêm, nỗi vui mừng vì

gặp lại người cũ dường như cũng dịu xuống. Hai người, mỗi người một nỗi
niềm riêng, đều không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi.

Cùng với sự giũa mài của năm tháng, có những thứ đã dần dần mất đi,

giống như hơi ấm tỏa ra từ bát bánh canh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.