SÔNG NGẦM - Trang 73

Nghĩ đến đó, anh thầm hổ thẹn vì mình vẫn có cơm để ăn, có giường

để ngủ.

Gần mười hai giờ đêm, Phương Mộc mới chếnh choáng về đến khách

sạn. Vừa vào phòng, anh liền lao ngay vào nhà vệ sinh nôn ầm ầm. Nôn
đến lúc dạ dày rỗng tuếch không còn gì, Phương Mộc mới gắng gượng
đứng dậy, lê bước ra chỗ bồn rửa tay, xả đầy một bồn nước lạnh, rồi vục cả
đầu xuống.

Cảm giác lạnh toát đột ngột khiến anh tỉnh táo trong giây lát, tiếp đó là

cảm giác đau buốt như bị kim châm. Rất lâu sau, anh mới nhấc đầu ra khỏi
bồn nước, nước lạnh từ má chảy xuống, anh nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận
từng giọt nước lạnh từ từ chảy vào trong cổ áo, thấm ướt ngực áo và sau
lưng…

"Anh làm sao thế?" Lời hỏi thăm đầy ngạc nhiên vọng tới từ phía sau

lưng.

Phương Mộc mở mắt ra, trước mặt là một khoảng không gian nhạt

nhòa. Tấm gương phía trước thấp thoáng hình một cô gái.

"Tôi thấy cửa mở…" Cô gái rụt rè lên tiếng, "… Anh không sao chứ?"
Phương Mộc không trả lời, cũng không quay đầu lại, anh chăm chú

nhìn cô gái trong gương. Một lúc lâu sau, anh đột nhiên hỏi: "Tại sao lại bỏ
đi?"

"Dạ?"
"Rốt cuộc là em đã đi đâu?" Giọng Phương Mộc khàn đi, "Nếu chúng

ta ở bên nhau, Thiên sứ Đường sẽ không tan…"

Cô gái trong gương không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Phương Mộc.
"Về đi. Chị Triệu rất nhớ em, Tam Bảo rất nhớ em…" Phương Mộc

chầm chậm quay người lại, "Anh cũng rất nhớ em…"

Mới hoàn thành được một nửa động tác đó, anh đã đổ nhào xuống nền

phòng vệ sinh.

Ngày hôm sau khi Tiêu Vọng đến đón, Phương Mộc vẫn còn chưa tỉnh

hẳn. Tiêu Vọng không hề hỏi Mễ Nam điều gì, anh còn giúp cô chuyển
hành lí, đến lúc lên tàu, anh mới dặn dò cô chăm sóc Phương Mộc cẩn thận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.