SÔNG NGẦM - Trang 87

"Dạ, dạ." Mồ hôi gã đàn ông họ Kim túa ra, gã bất giác kẹp hai chân

lại.

"Dẫn nó đi, thay bộ quần áo khác." Lương Tứ Hải chỉ vào chiếc váy

như đi mượn trên người cô bé, "Trông phải giống học sinh!"

Lúc này cô bé đã ngẩng đầu lên, cô lắng nghe hai người đàn ông nói

chuyện, nhưng không hiểu gì cả. Khi gã đàn ông họ Kim đẩy vào vai cô
ngầm ý bảo đi ra, cô bé như được ai đó tiếp thêm sức mạnh, nỗi sợ sệt bỗng
chốc tan biến.

"Không phải… không phải là làm nhân viên đánh máy ạ?"
"Làm nhân viên đánh máy chứ còn gì nữa." Gã đàn ông họ Kim trả lời

qua quýt, "Đi nào."

"Các người lừa tôi!" Cô bé giãy nảy lên, "Tôi không làm nữa, tôi

muốn về nhà!"

Gương mặt Lương Tứ Hải tối sầm lại. Gã đàn ông họ Kim thấy vậy,

vội vàng kéo cô bé ra ngoài, vừa đi vừa khẽ tiếng dọa nạt: "Mày đã nhận
tiền rồi, giờ lại bảo không làm là sao?"

"Chú thả cháu ra, cháu xin chú." Giọng cô bé như muốn khóc, "Cháu

về rồi sẽ trả lại tiền cho chú ngay…"

Đang giãy giụa, cô bé chợt cảm thấy ánh sáng trên đầu mình tối đi.

Ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lương Tứ Hải đã đứng trước mặt mình từ lúc
nào.

Hắn nheo mắt lại nhìn cô bé, không nói lời nào, nhưng ánh mắt hắn

như một chậu nước đá giội thẳng vào đầu, khiến cảm giác sợ hãi xâm
chiếm lấy tâm trí cô bé. Cô bé cảm giác tay chân dần dần trở nên lạnh cóng,
cứng đờ, tiếng khóc cũng nghẹn lại trong cổ không bật ra được.

Một lúc lâu sau, Lương Tứ Hải nói khẽ: "Đừng quấy! Nghe lời!"
Bốn chữ vang lên tựa như một câu thần chú, cô bé lập tức không dám

thốt ra âm thanh nào nữa, đôi mắt mở to đầy sợ hãi, mặc cho gã đàn ông họ
Kim lôi ra ngoài cửa.

Lương Tứ Hải quay người, lấy điện thoại trong túi áo ra, bấm số, nói

bằng một giọng nhẹ nhàng, hoàn toàn khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.