SỐNG NHƯ TIỂU CƯỜNG - Trang 182

BuKLa

Sống như Tiểu Cường

Chương 59 - 60

Sắc mặt của Tiểu Bảo bắt đầu tối sầm lại.
Tôi tiếp tục nói: “Sau khi anh ấy thất nghiệp, bạn gái của anh ấy cũng bỏ
anh ấy luôn, đến bây giờ cơm ăn cũng không đủ no, đến nhà bạn bè khắp
nơi ăn ké nên họ cũng chẳng coi anh ta ra rơm ra rác gì nữa.”
Sắc mặt Tiểu Bảo càng lúc càng khó coi, tôi sợ mình không kìm chế được
lại phá lên cười nên vờ ôm mặt khóc nức nở.
Tiểu Nguyệt không nhịn được đã bật cười, tôi vội đạp chân nó dưới gầm
bàn, nó vội mắm môi nhịn cười.
Tôi tiếp tục nói: “Ông chủ của anh ấy còn có thế lực xã hội đen đứng đằng
sau, đã sai một thằng lưu manh đánh gãy chân anh ấy, giờ anh ấy đáng
thương lắm, toàn lê lết ngoài phố ăn xin, mà còn thường xuyên bị đói phải
xin nước gạo thừa ở các nhà hàng để ăn.”
Tôi vừa gào vừa đập bàn hét lớn: “Thật đáng thương quá!”
Phía Tiểu Bảo dường như không có động tĩnh gì, một lát sau tôi nghe anh ta
rít lên khô khốc: “Tiểu Cường!”
Tôi ngẩng lên nhìn, mặt anh ta nhợt nhạt như một xác chết, trên trán từng
giọt mồ hôi lớn lã chã rơi. Cuối cùng anh ta thốt lên: “Tiểu Cường! Làm
người phải thành thật.”
Chú Hai vẫn nói, khi ép người lấy tiền, chúng ta thường tìm ra một đống lí
do để ép anh ta, rồi tóm cổ anh ta, lôi anh ta ra cửa sổ, làm như sắp đẩy anh
ta xuống đến nơi rồi. Lúc này đừng ra điều kiện cho anh ta, hãy để thời gian
run sợ của anh ra dài ra một chút, đợi anh ta sợ khiếp đảm rồi thì lôi anh ta
quay lại phòng. Lúc này hãy đòi tiền anh ta, thường thì anh ta sẽ phải ngoan
ngoãn mà nghe lời.
Vì vậy uy hiếp người khác cũng là một trong hoạt động mang tính nghệ
thuật cao, nhu cương kết hợp, đàn hồi có độ.
Tôi bắt đầu an ủi Tiểu Bảo: “Hôm nay cũng may ở đây toàn bạn tốt của
anh, vì thế anh đừng lo lắng có người bán rẻ anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.